Chương 38: Mới có hai lần.
Đúng lúc An Nhu cất điện thoại vào túi thì nghe thấy tiếng mở cửa lách cách vang lên từ bên ngoài.
Cô đờ người, cố kìm nén cảm xúc căng thẳng, ngoảnh đầu nhìn về phía Trần Bạch Phồn. Anh cũng nghe thấy tiếng bèn vặn nước ra rửa tay rồi lau khô, sau đó bình tĩnh dẫn cô ra ngoài.
“Ra ngoài chào thôi.”
Người về là mẹ Trần, bà đứng cạnh tủ giày, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy hai người. An Nhu đứng cạnh Trần Bạch Phồn, cô bối rối chào: “Dì ạ.”
Mẹ Trần có vẻ hơi ngạc nhiên, bà vẫn gọi cô như ngày còn nhỏ: “A, Nhu Nhu đến sớm vậy hả.”
An Nhu thẹn thùng cười: “Dù sao cũng không có việc gì nên đến sớm cũng được ạ.”
Mẹ Trần chẳng khác năm đó là bao, bà vẫn nhiệt tình với cô như cũ. Bà đến cầm tay An Nhu, nhìn mặt cô chằm chằm, “Ôi, càng lớn càng xinh, giống hồi nhỏ y đúc vậy.”
An Nhu bị bà dẫn về sô pha ngồi thì cũng không biết nói gì nên đành phải yên tĩnh nghe mẹ Trần nói chuyện. Trần Bạch Phồn cũng đi theo, duỗi tay rót nước cho hai người.
“Lúc đấy thấy hai đứa thân, dì còn định để mẹ cháu cho hai đứa hứa hôn.” Mẹ Trần liếc Trần Bạch Phồn, “Nhưng hồi đó tên nhãi nhà dì béo quá, dì cũng ngại lắm.”
Trần Bạch Phồn: “…”
Mẹ Trần cảm thán: “Sau đấy cả nhà cháu đều dọn đi cả, vậy mà hai đứa lại yêu đương, đúng là trùng hợp thật.”
An Nhu ngoan ngoãn đáp: “Lúc đấy thi đại học cháu điền nguyện vọng vào trường đại học Bạc Thành ạ, sau đấy cháu cũng công tác ở bên này luôn.”
“Dì biết, mẹ cháu có nói với dì rồi.” Mẹ Trần vừa nhắc tới mẹ An là lại ưu sầu, “Gần đây mẹ cháu, haiz ——”
An Nhu hoảng sợ: “Sao thế ạ?”
Sau đó, mẹ Trần mở điện thoại ra cho An Nhu xem lịch sử trò chuyện của bà và mẹ An gần đây.
Mẹ Trần: Mai Nhu Nhu đến nhà tôi đấy.
Mẹ Trần: Con bé thích ăn gì thế? Để tôi nấu.
Mẹ An: Sang đấy làm chi?
Mẹ Trần: Bạch Phồn dẫn con bé về ra mắt [/ cười trộm ]
Mẹ An: Ồ.
Mẹ An: Con gái tôi với con trai bà yêu đương à.
Mẹ An: Tự nhiên quên mất.
An Nhu: “…”
Trần Bạch Phồn lo đồ ăn trong phòng bếp bèn đứng dậy, anh nói nhỏ: “Con đi nấu cơm cái đã, hai người cứ nói chuyện đi.”
Mẹ Trần cũng đứng lên, bà ấn anh ngồi về chỗ cũ: “Ngồi đi.”
“Cũng lâu rồi Nhu Nhu không được ăn đồ dì nấu nhỉ.” Mẹ Trần cực kì phấn khởi nói, “Đừng có giả vờ, có bao giờ con về nhà mà chịu nấu cơm đâu.”
Trần Bạch Phồn đã lộ mặt chuột: “…”
An Nhu cũng đứng lên: “Dì, để cháu giúp dì.”
Mẹ Trần vẫy vẫy tay: “Không cần đâu, cháu phải khách sáo với dì làm chi.”
An Nhu còn định nói gì thì đã bị Trần Bạch Phồn kéo lại: “Anh cũng làm gần xong rồi, khỏi phải đi.”
Cô đành phải ngồi lại chỗ cũ, lúng túng không biết làm gì. Trần Bạch Phồn dịch lại gần cô, anh tựa vào người An Nhu, tỏ ra yếu ớt: “Anh mệt quá, muốn uống nước.”
An Nhu liếc anh: “Nước ở kia kìa.”
Trần Bạch Phồn ngồi thẳng lên, anh cau mày nhìn cô, khiển trách: “Hai ta yêu đương lâu vậy rồi mà em vẫn không hiểu ý anh à?”
An Nhu im lặng đưa ly nước cho anh.
Trần Bạch Phồn quay mặt đi mà không cầm lấy: “Đúng là em không hiểu thật mà.”
An Nhu: “… Anh muốn gì hả?”
Anh lại tiếp tục ngả vào người An Nhu: “Anh nói anh mệt, siêu siêu mệt.”
“…”
“Em chả quan tâm anh gì cả, em còn tưởng là anh muốn uống nước.”
Thái dương An Nhu giật lên liên hồi, cô quyết định lờ anh đi bèn bưng ly nước lên bắt đầu uống.
Trần Bạch Phồn cọ cọ đầu vào tay cô, đột nhiên anh hỏi: “Em căng thẳng lắm à?”
An Nhu do dự nhìn anh một lát mới chân thành gật đầu
Trần Bạch Phồn nhướng mày, anh nói rất đương nhiên: “Tất nhiên là phải căng thẳng rồi.”
An Nhu còn tưởng sẽ được anh an ủi: “…”
“Em mà không căng thẳng thì có nghĩa là không quan tâm anh.” Trần Bạch Phồn thản nhiên nói, “May mà em cho anh một đáp án hài lòng, nếu không bạn trai em có thể làm ầm làm ĩ với em ba trăm hiệp đấy.”
An Nhu hoàn toàn
Trần Bạch Phồn nghe vậy thì nghiêm túc nghĩ ngợi một lát rồi vô sỉ đáp: “Nói cũng đúng.”
“…”
*
Chẳng mấy chốc, cha Trần cũng đã về.
Ấn tượng của An Nhu với ông chính là một người đàn ông hiếm khi cười, kiệm lời, vừa nghiêm túc vừa có uy.
Với cả nguyên nhân là Trần Bạch Phồn bị ông đánh hai lần vì cô nữa…
An Nhu càng thêm căng thẳng, cô vội vàng đứng lên chào ông. Cha Trần có vẻ rất dễ gần, giọng của ông trầm trầm và hơi gượng: “Nhu Nhu tới đấy à, đã lớn thế rồi.”
Sau đó ông hỏi: “Có phải dì còn đang trong phòng bếp không?”
An Nhu gật gật đầu: “Dì đang ở phòng bếp ạ.”
“Được rồi, để chú vào giúp dì ấy một tay.” Sau đó cha Trần bèn vào phòng bếp.
An Nhu càng thêm bối rối: “Hình như không ổn lắm đâu, hai chúng ta cứ ngồi yên đây á?”
Thấy vẻ mặt này của An Nhu thì lương tâm của Trần Bạch Phồn cuối cùng cũng trỗi dậy, anh ngước mắt nhìn cô: “Vậy đứng lên đi, mình vào đấy bê đồ ăn ra.”
Hai người vừa tới cửa phòng bếp thì đã nghe thấy tiếng cha Trần nói chuyện với mẹ Trần ——
“Sao hôm nay bà lại nấu cơm?”
“Nhu Nhu đến nhà mình mà.”
Cha Trần đã lâu không được ăn cơm vợ nấu cảm thấy cực kì đố kị: “Cái tên nhãi kia chả biết xấu hổ gì cả, sao nó dám để vợ tôi nấu cơm cho vợ nó ăn chứ?”
“…”
“…”
An Nhu nhịn không được bèn liếc Trần Bạch Phồn. Anh không có phản ứng gì, cứ như chẳng nghe được lời vừa nãy vậy, cứ thế bình tĩnh bước vào trong. Cha Trần hỏi tiếp: “Vậy mai bà có nấu cơm nữa không?”
Mẹ Trần: “Không.”
Trần Bạch Phồn hừ lạnh. Cha Trần nghe thấy tiếng bèn quay ngoắt lại, ông nhìn thấy Trần Bạch Phồn thì bực mình, đang định mắng anh thì lại thấy An Nhu đứng cạnh bèn ngậm miệng vào, thuận miệng nói: “Hôm nay mua được tôm tươi thật.”
“Hai đứa ra ngoài chờ đi, cơm sắp xong rồi.”
Hai người cầm chén đũa ra bàn ăn.
An Nhu đột nhiên cảm thấy hơi vi diệu: “Bình thường chú ấy như thế hả?”
Trần Bạch Phồn nghĩ ngợi một lát bèn gật đầu: “Ông ấy thích dính lấy mẹ anh lắm, từ nhỏ đã thấy ngứa mắt mỗi lần mẹ anh tốt với anh rồi.”
“…”
“Thấy anh bị mẹ mắng thì lại vui, sau đấy quay qua quan tâm anh.”
“…”
“Đã vậy lúc nhỏ còn tìm đủ thứ lí do để táng anh.”
An Nhu hơi sửng sốt, cô tỏ ra thông cảm: “Vậy có phải anh đã bị đánh nhiều lần rồi không…”
Trần Bạch Phồn nghe vậy thì nhìn cô một cách vi diệu.
“Không phải.”
“Hả? Vậy anh ——”
“Mới có hai lần.” Anh bổ sung thêm.
An Nhu: “…”
Editor xin vài phút lảm nhảm:
Vì một số lí do mà tui đã đổi tên truyện, hy vọng không gây phiền toái gì cho bà con. Tiện thể là tui sắp edit hoàn rồi nên mọi người hãy đợi cơn mưa chương sắp tới nha ~