Chương 45: Chín cuộc.
Dường như An Nhu thấy anh không vui lắm nên rối rắm một lát mới nói nhỏ: “Em không ở lại lâu đâu, hơn hai ngày thôi mà.”
Trần Bạch Phồn nghe vậy thì cũng đành chịu: “Xem ra trong lòng em anh đúng là một kẻ nhỏ nhen mà.”
An Nhu kêu oan: “Mấy ngày trước em còn khen anh rộng lượng đấy.”
Trần Bạch Phồn hừ nhẹ, anh nói: “Em muốn về lúc nào cũng được, nhưng nhớ ngày nào cũng phải gọi cho anh chín cuộc điện thoại đấy.”
An Nhu hoảng sợ trước con số mà anh nói ra: “…”
Trần Bạch Phồn nghĩ ngợi một lát: “Có muốn anh nói thời gian cụ thể gọi điện thoại không?”
“… Anh nói đi.”
Anh nói như đã học thuộc lòng: “Sau khi ngủ dậy, ăn sáng xong, trước bữa trưa, sau bữa trưa, sau khi ngủ trưa dậy, trước bữa tối, sau bữa tối, sau khi vẽ phác thảo xong, với cả trước khi ngủ nữa.”
Tuy rằng An Nhu vẫn cảm thấy mình có thể chấp nhận được nhưng không hiểu lắm: “Sao trước khi ăn cơm cũng phải gọi thế?”
Trần Bạch Phồn đáp không chút do dự: “Trước và sau khi ăn cơm xong nghe được giọng em thì có vẻ như có thể ăn cơm cùng em đấy.”
“…”
“Những lúc khác em muốn gọi cũng được, nhưng không tính vào những giờ này nhé, em mà gọi thiếu cuộc nào ——” Trần Bạch Phồn dừng một lát bèn bắt đầu đe dọa cô, “Ngày hôm sau phải gọi bù cho anh hai cuộc.”
An Nhu nghe vậy thì không vui lắm: “Sao không phải là anh gọi cho em?”
Trần Bạch Phồn im lặng mấy giây mới bình tĩnh nói: “Anh mà gọi thì không dừng lại ở con số chín đâu.”
An Nhu hoàn toàn có thể đoán được anh định nói gì, cô tỏ ra cạn lời: “Anh cứ nói quá.”
Trần Bạch Phồn nhướng mày, anh nói thẳng: “Phải tầm chín trăm cuộc.”
“…” Cô tưởng anh định nói chín mươi cuộc thôi chứ, “Em biết rồi.”
*
Chiều mùng 7, một mình Trần Bạch Phồn về Bạc Thành. Anh nói chuyện điện thoại với An Nhu xong thì lơ ngơ ngồi ở sô pha một lát mới thở dài, cầm chìa khóa ra ngoài.
Trần Bạch Phồn lái xe đến căn hộ của anh ở Bắc Uyển.
Vốn phong cách bên trong hơi nghiêng về gam màu lạnh, mọi thứ chỉ cần đơn giản thoải mái là được. Nhưng sau khi yêu đương với An Nhu thì Trần Bạch Phồn lại liên hệ với công ty nội thất để sửa chữa lại lần nữa.
Lần trước tất cả cũng đã trang trí xong xuôi rồi, Trần Bạch Phồn chỉ ghé qua một chuyến để kiểm tra xem còn vấn đề gì nữa không, tiện tay để vài thứ ở bên này, sau đấy không hề tới thêm lần nào nữa.
Căn phòng nghiêng về màu hồng, ánh đèn âm ấp, tuy không gian không lớn bằng căn hộ bên Thủy Ngạn Hoa Thành nhưng trông rất ấm áp và đẹp đẽ, An Nhu chắc chắn sẽ thích phong cách này.
Trần Bạch Phồn vào phòng ngủ, anh ngồi xổm ở chỗ chiếc tủ cạnh đầu giường, kéo ra ngăn tủ. Bên trong có một chiếc hộp màu đỏ đựng nhẫn.
Anh hơi chạm vào mặt ngoài của hộp nhẫn một chút, không hề lấy ra mà đóng tủ lại.
Một lát sau, Trần Bạch Phồn đang định chạy vào phòng khách lại vào phòng ngủ lấy hộp nhẫn ra, bỏ vào trong túi.
*
An Nhu ở bên kia đang nhàm chán dạo Weibo.
Cô bấm vào trang chủ của Trần Bạch Phồn để nhìn, thấy danh sách follow của anh chỉ còn có cô, nhưng lại có thêm fans, giờ cũng đã sắp quá một nghìn followers rồi.
An Nhu khó hiểu vào xem bài post gần nhất của anh để đọc bình luận.
@ Cưới được Nhu Chỉ trước hai mươi tám tuổi: Hiện giờ đang hai mươi bảy tuổi rưỡi.
【 Chủ Weibo là nguyên mẫu của bác sĩ Ôn hả? 】
【 Ôi ôi má ơi! Cho nên hai người kết hôn rồi hả!!】
【 Nhu Chỉ và An An đến giờ cũng chưa post bài… Cảm giác có khi hai người là một thật… Vậy anh này chắc chắn là nguyên mẫu rồi!!!!! 】
【 Ngưỡng mộ quá đi, muốn biết mặt hai người như thế nào ghê. 】
Lướt xuống dưới chỉ thấy bình luận như thế, An Nhu mím môi, cô hơi bối rối gãi đầu. Chẳng mấy chốc bèn mở note ra, nghiêm túc gõ chữ, up tranh lên, post lên cả hai account Weibo.
【 Xin lỗi mọi người, tôi thừa nhận @Nhu Chỉ và @Nhĩ Đông An An đúng là cùng một người. Mới đầu do không muốn để người khác biết chuyện riêng nên mới tạo clone. Nhưng sau đó tôi đột nhiên muốn để người ấy biết tất cả suy nghĩ, những gì mà tôi muốn thổ lộ nhưng không nói thành lời để anh ấy biết trong mắt tôi anh ấy là người thế nào. Thật sự không có ý lừa mọi người, rất xin lỗi.
Mặt khác, tôi tuyệt đối sẽ không post ảnh chụp, tôi và anh ấy đều là người bình thường, chúng tôi cũng sẽ cãi vã và có chỗ không hợp, nhưng bởi vì tình yêu nên những chuyện đó có vẻ nhỏ bé không đáng nhắc tới, nên những gì tôi vẽ ra đều rất tốt đẹp.
Tôi cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi và anh ấy, mong mọi người thông cảm cho.
Chúc mọi người một ngày tốt lành. 】
*
Lâm Chỉ học đại học ở một học viện nghệ thuật của Bạc Thành, từ nhà đến trường cũng chỉ mất có một giờ xe nên đi lại cũng rất tiện, cô thường ở nhà đến tận tối mới ra ngoài.
Tối mùng 7, Lâm Chỉ ăn xong cơm chiều mới bắt xe về trường, cô cầm chìa khóa vào KTX. Một cô bạn cùng phòng của cô là Tiểu Văn vừa tháo trang sức vừa hỏi: “Lâm Chỉ đến rồi đấy à?”
Lâm Chỉ cười gật gật đầu, cô thở dài: “Ừ, kì nghỉ qua nhanh thật đấy.”
“Cậu thế hạnh phúc quá còn gì, nhà ở ngay bên này, muốn về lúc nào thì về, tới tận kì nghỉ đông tớ mới về được…”
Cô ấy còn chưa nói xong thì một cô bạn cùng phòng khác là Tiểu Dư đột nhiên ngồi dậy, Tiểu Dư hưng phấn kêu lên: “Ôi má ơi!!! Hai nữ thần của tớ thật sự là cùng một người!!”
Lâm Chỉ tò mò hỏi: “Nữ thần của cậu là ai thế?”
“Nhu Chỉ và Nhĩ Đông An An!” Tiểu Dư ôm ngực, “Từ trước tớ đã thích Nhu Chỉ rồi, lúc đó thích Nhĩ Đông An An cũng vì phong cách của chị ấy giống Nhu Chỉ, hơn nữa đúng lúc đã lâu rồi Nhu Chỉ không ra tác phẩm, thế là tớ… tớ thay lòng đổi dạ chút thôi, không ngờ
Nghe được chuyện mình thích, Lâm Chỉ cũng rất hưng phấn, cô giả vờ tỏ ra không quan tâm mà xì một tiếng: “Giờ cậu mới biết á?”
“Lúc trước tớ vẫn nghi ngờ mà, nhưng hôm nay Nhu Chỉ mới thừa nhận.” Tiểu Dư không thích giọng điệu của cô lắm, nhưng vì đang vui nên không thèm so đo, “Thảo nào đợt trước chị ấy không post bài gì cả, hóa ra là chạy đi vẽ truyện.”
Lâm Chỉ dựa lưng vào tường, cô cúi đầu nghịch ngón tay, thờ ơ nói: “Tớ có quen bác sĩ Ôn trong truyện, cũng đã từng gặp Nhu Chỉ rồi, nên tớ đã biết họ là một từ lâu rồi.”
Tiểu Văn cười to: “Cậu khỏi xạo.”
Lâm Chỉ tỏ ra không vui: “Tớ xạo bao giờ? Còn có cả ảnh đây này.”
Tiểu Dư nghe thế thì tỏ ra tò mò: “Cậu quen thật á?”
Lâm Chỉ trợn tròn mắt, cô lấy điện thoại ra lướt tìm ảnh mới chôm được ban ngày. Ảnh của An Nhu tìm được trong điện thoại anh trai, còn Trần Bạch Phồn là cô chụp lén.
Có một lần cô đi ngang qua Ôn Sinh, đúng lúc thấy An Nhu và Trần Bạch Phồn đi ra nên còn có cả một bức ảnh họ chụp chung nữa.
Lâm Chỉ đưa điện thoại cho Tiểu Văn, Tiểu Dư lập tức bò khỏi giường, thò mặt ngó chung.
Lâm Chỉ thấy thế thì cong môi, lòng hư vinh đột nhiên lan ra, “Nguyên mẫu của bác sĩ Ôn là nha sĩ của tớ, Nhu Chỉ là bạn với anh tớ, chính miệng cô ấy nói với anh trai tớ cô ấy là Nhu Chỉ đấy, Nhĩ Đông An An là clone của cô ấy nên tớ biết hai người họ là một từ lâu rồi.”
Tiểu Dư hâm mộ nói: “Anh trai cậu với Nhu Chỉ thân thế á?”
Lâm Chỉ nói dối mà không đổi sắc: “Đúng vậy, không thì sao cô ấy lại nói mấy chuyện đấy với anh trai tớ được.”
Tiểu Văn vẫn không tin: “Cậu có chứng minh cái ảnh này là họ được không? Tớ có thể tìm được cả trăm bức không trùng trên mạng nhé.”
Lâm Chỉ nổi nóng nói: “Tên của Nhu Chỉ là An Nhu, tên thật của bác sĩ Ôn là Trần Bạch Phồn. Nhĩ Đông An An, cậu tự nghĩ đi, đây là tên hai người họ còn gì?”
“Ồ vậy hả?” Cuối cùng Tiểu Văn cũng tin, cô ấy lướt ảnh chụp, chửi thầm, “Trời ạ, nha sĩ này đẹp trai thật đấy, a a a đẹp trai quá đi.”
Tiểu Dư thò mặt qua nhìn: “Ôi đẹp trai thật!! Cậu chụp lén hả? Chụp lén mà cũng có thể đẹp trai vậy…”
Tiểu Văn đố kị xì một tiếng: “Nhưng cái cô này trông cũng bình thường quá, đã thế còn lùn, trông không khác gì giá đỗ cả.” (*)
(*) Giá đỗ: Ý chỉ người gầy yếu, xanh xao, nhạt nhẽo.
Tiểu Dư không vui, lạnh lùng nói: “Tớ cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, hơn nữa truyện tranh vẽ đũa lệch mà, trông rất đáng yêu đấy thôi.”
Ngay sau đó, Tiểu Văn gửi ba bức ảnh này tới điện thoại mình.
Lâm Chỉ sửng sốt, cau mày hỏi: “Cậu làm gì thế?”
Tiểu Văn nói rất tự nhiên: “Post Weibo chứ gì.”
Tiểu Dư trợn tròn mắt, cô ấy giật lấy điện thoại của Tiểu Văn: “Cậu điên rồi, Nhu Chỉ mới post Weibo nói không muốn bị lộ mặt ra thế giới thật, hành vi này của cậu không tốt lắm đâu?”
“Có gì đâu.” Tiểu Văn cười khẽ, lấy lại điện thoại, “Cô ta vẽ truyện tranh kiểu này để nổi tiếng còn gì? Giả vờ giả vịt làm chi không biết.”
Tiểu Dư tức gần chết: “Lâm Chỉ cậu nói gì đi chứ!”
Lâm Chỉ cũng sợ, bức ảnh của An Nhu là do Lâm Vi chụp lén, nếu mà post lên thì chắc chắn anh sẽ biết là cô làm, cô định giật lấy điện thoại của Tiểu Văn: “Không tốt lắm đâu…”
Tiểu Văn lập tức đứng lên, khó chịu nói: “Hai người muốn gì hả? Tôi cứ muốn post đấy, hai người đừng có cản tôi.”
Nói xong bèn đứng dậy ra ngoài, đóng cửa lại cái sầm.
Tiểu Dư còn định nói gì thì bị Lâm Chỉ giữ lại, cô
nói nhỏ: “Thôi kệ cậu ấy đi, dù sao cậu ấy post cũng chưa chắc có ai xem.”
“Sao thế được! Weibo của cậu ta có hơn mười vạn fans đó! Là account Vip!!”
Lâm Chỉ ngơ ngác: “Không phải chứ…”
“Tớ có follow cậu ta mà, cho cậu nhìn này…”
Tiểu Dư mở trang chủ của Tiểu Văn ra, mới liếc mắt đã thấy bài post của cô ấy một phút đồng hồ trước.
@ Văn Văn Văn mỗi ngày đều nhiều chuyện: Ha ha ha ha trời ơi, tôi phát hiện nguyên mẫu của “Anh chàng dịu dàng” ở chung thành phố với tôi, bạn cùng phòng còn quen họ nữa! Cho mọi người xem này, nữ tên là An Nhu, nam họ Trần! Nên tác giả mới gọi là Nhĩ Đông An An, nha sĩ thật là đẹp trai quá điii! [/ hình ảnh ][/ hình ảnh ][/ hình ảnh ]