6.
An Nhu lập tức tỉnh táo lại, cô nhìn câu kia thêm vài lần rồi cười lạnh, từ từ đứng dậy, ngay cả dép cũng không thèm xỏ mà cứ thế đi chân trần ra ngoài phòng khách.
Đúng lúc Trần Bạch Phồn bưng cháo mới nấu xong để lên bàn, anh hơi liếc thấy bóng dáng cô bèn quay ra nhìn, cuối cùng dừng ở đôi chân trần của cô.
Anh lập tức đến chỗ An Nhu, hơi hơi tặc lưỡi rồi ôm cô lên, cau mày nói: “Anh đã nói em nhớ phải xỏ dép mà.”
An Nhu giơ tay bẹo má anh, không hề để lời anh vào tai: “Nội dung trên thanh tìm kiếm anh cố tình để cho em xem đúng không?”
Trần Bạch Phồn im lặng nhìn cô mà không trả lời.
Thầm nghĩ: Trước kia em cũng không nỡ vạch trần anh.
An Nhu bắt đầu dùng sức: “Sao anh không nói gì hả?”
Cuối cùng anh cũng mở miệng, do bị cô bẹo má nên giọng hơi hàm hồ, anh tỏ ra không hiểu: “Thanh tìm kiếm nào cơ?”
Trần Bạch Phồn đặt cô trên giường, lấy một đôi tất từ trong tủ ra xỏ vào cho cô. An Nhu mở điện thoại của anh bằng vân tay rồi giơ lên.
Trần Bạch Phồn liếc màn hình, anh nhanh chóng cúi đầu xỏ tất nốt chân còn lại cho cô, khi lấy lại bình tĩnh rồi thì bắt đầu vừa ăn cắp vừa la làng: “Sao em lại nghịch điện thoại của anh?”
An Nhu dúi đầu anh: “Anh đừng giả vờ, em thấy anh cài đặt duy trì thời gian chờ màn hình rồi.”
“…” Anh hừ nhẹ một tiếng.
An Nhu thấy thế thì chớp mắt, cô hỏi: “Anh giận đấy à?”
Thấy giọng cô cũng mềm đi thì Trần Bạch Phồn im lặng một lát mới từ từ mở miệng.
“Thật ra, với chuyện em thượng cẳng chân hạ cẳng tay với anh——” anh cố tình nhấn mạnh đoạn “thượng cẳng chân hạ cẳng tay”.
An Nhu: “…”
“Anh vẫn còn chấp nhận được.” Đôi mắt Trần Bạch Phồn dưới ánh nắng hình như ươn ướt, anh ngồi xổm trước mặt cô trông rất ngoan: “Nhưng hôm qua em đá vào chỗ đó của anh.”
Anh nói tới đây thì dừng lại nhìn cô chằm chằm.
“Thứ lỗi cho anh, anh không chịu nổi.”
“…”
An Nhu ngồi nghĩ lại xem hôm qua mình đã đá vào chỗ nào rồi cầm tay anh đặt lên bụng mình, cô an ủi anh: “Không sao nha, mình có con rồi mà.”
Ý là, cái chỗ kia của anh cũng hỏng cũng chả sao.
Trần Bạch Phồn: “…”
Hóa ra anh chỉ là công cụ để nối dõi tông đường thôi ư.
Trần Bạch Phồn yên lặng xỏ dép cho cô rồi chán nản nói: “Em rửa mặt đi rồi còn ăn sáng.”
An Nhu sờ tay anh: “Anh rửa cho em.”
… Ồ, anh còn là hấu gái của cô nữa.
Trần Bạch Phồn hầu hạ cô như đại gia, anh ôm cô tới phòng vệ sinh rồi để cô ngồi cạnh bồn rửa mặt, sau đó chuẩn bị bàn chải đánh răng xong xuôi mới để An Nhu tự đánh.
Cứ chút chút lại bắt đầu nhắc cô tới lúc đổi bên rồi, cuối cùng thì bảo cô mau súc miệng đi.
Trần Bạch Phồn giặt khăn lông bằng nước ấm, anh vừa lau mặt cho cô vừa nói: “Sao càng ngày càng giống trẻ con thế nhỉ.”
An Nhu được rửa mặt sạch sẽ ôm lấy mặt Trần Bạch Phồn rồi hôn anh. Cô nghiêm túc nói: “Trần Bạch Phồn, bây giờ anh tốt với em như thế thì sau này em sẽ tốt với anh gấp đôi.”
Trần Bạch Phồn tỏ ra sửng sốt, anh nhếch miệng, hừ một tiếng thật nhẹ: “Ừ.”
“Anh đã tìm được đáp án cho vấn đề đấy chưa?” Đột nhiên An Nhu hỏi thế.
Thực tế Trần Bạch Phồn chỉ muốn dùng cách khéo léo để cô quan tâm mình thôi nên cũng không hề để ý tới đáp án: “Anh không biết.”
An Nhu lặp lại: “Lúc vợ mang thai tôi hay bị cô ấy đánh, tôi phải làm gì đây?”
Trần Bạch Phồn nhướng mày, ý bảo cô nói tiếp.
An Nhu nghiêng đầu, cô gằn giọng: “Nhịn.”
Trần Bạch Phồn “…”
7.
Dường như Trần Bạch Phồn thực sự rất muốn có con gái.
Lúc đầu mỗi lần anh nói về con trước mặt An Nhu thì đều là: “Con gái anh… Con gái anh…”
Tới tận một lần anh bị An Nhu mắng cho một trận mới đổi thành “Con của chúng ta”, nhưng khi nói chuyện với người khác thì vẫn sẽ nói “Con gái tôi” như cũ.
Không may là, An Nhu vẫn sinh con trai.
Hôm An Nhu về từ bệnh viện, nửa đêm cô khát nước nên lười biếng mở mắt ra.
Ánh trăng chiếu vào trong phòng, An Nhu chỉ cần liếc mắt đã thấy Trần Bạch Phồn nghiêm túc ngồi cạnh mình, anh ngồi giữa căn phòng u ám theo kiểu thế này trông kinh dị cực kỳ.
Từ chỗ An Nhu chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của anh, tuy không tỏ vẻ gì nhưng không hiểu sao lại thấy có chút thương cảm.
Cha mẹ hai người đều muốn tới chăm sóc An Nhu và bé con, nhưng vì phòng nhỏ, không ở nhiều người được nên chỉ có mẹ An và mẹ Trần ở lại.
Hôm nay bé con ngủ với bà ngoại và bà nội, bây giờ trong phòng cũng chỉ có mình bọn họ
“…” Cô sợ tới mức suýt nữa đá anh, “Anh muốn dọa chết em đúng không.”
Trần Bạch Phồn thấy An Nhu đã tỉnh thì thò qua cọ cọ vào đầu cô, “Vợ à.”
An Nhu còn muốn uống nước nên đẩy đẩy ngực anh: “Rót cho em chén nước.”
“Ồ.” Anh tung ta tung tăng bò dậy, ra phòng khách rót cho cô chén nước ấm.
An Nhu uống xong nước thì nằm lại giường, cô mới nhắm mắt lại đã bắt đầu buồn ngủ nhưng vẫn nghĩ đến chuyện đêm rồi mà anh còn chưa ngủ: “Sao anh không ngủ?”
Trần Bạch Phồn nằm cạnh cô nói nhỏ: “An Nhu, lỡ như Đoàn Đoàn béo thì sao?”
Đoàn Đoàn là nickname của bé con.
An Nhu lười biếng nói, “Béo thì béo thôi, trẻ con béo chút mới đáng yêu.”
“Mấy tháng nữa,” Giọng Trần Bạch Phồn rất nhẹ, nghe thảng thốt như đang nhớ về chuyện cũ, “Nó sẽ bắt đầu phồng lên với tốc độ đáng sợ.”
“…” Cô không sinh ra quái vật đâu nhé.
An Nhu không thèm để ý đến anh nữa, cô trở mình, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như cô cảm giác được có người ôm mình từ phía sau, cái ôm vừa dịu dàng vừa triền miên.
“An Nhu sinh cho anh một tên nhóc mập mạp.” Anh nói khẽ, “Tốt
quá.”
Có thứ gì ấm áp dán sát cổ cô, theo sau là âm thanh khàn khàn trầm trầm.
Anh lặp lại lần nữa, dường như hơi nghẹn ngào, “Tốt quá.”
Đời này, những thứ anh muốn hình như đều có cả rồi.
8.
Cuối cùng chuyện mà Trần Bạch Phồn lo cũng không xảy ra.
Bạn nhỏ Đoàn Đoàn không hề mập mạp như anh nghĩ, cơ thể của bé rất bình thường, cũng không gầy yếu như hồi An Nhu còn nhỏ.
Đoàn Đoàn có một đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt cậu bé trắng nõn, lúc cười rộ lên trông y hệt thiên thần. Không biết là cậu giống ai mà nói chuyện rất ngọt nên luôn được mọi người yêu quý.
Mọi người xung quanh thậy cậu bé thì đều không nhịn được mà trêu chọc cậu, chỉ có Trần Bạch Phồn vẫn còn giữ vững một trái tim sắt đá.
Hôm nay, Trần Bạch Phồn đón Đoàn Đoàn về từ nhà trẻ.
Trần Bạch Phồn vừa ôm Đoàn Đoàn vừa nghe bé tủm tỉm kể về chuyện xảy ra ở nhà trẻ hôm nay, trông cậu bé có vẻ rất vui, Trần Bạch Phồn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cậu nên tâm trạng cũng khá tốt đẹp, thỉnh thoảng sẽ mềm giọng trả lời cậu mấy câu.
Trần Bạch Phồn ôm con trai đi vào thang máy, Đoàn Đoàn ôm cổ ba đột nhiên non nớt hỏi: “Ba ơi, sao hôm nay mẹ không tới đón con?”
Giờ tan tầm của Trần Bạch Phồn muộn hơn giờ tan học của nhà trẻ nhiều nên bình thường chủ yếu là An Nhu đón Đoàn Đoàn về học, nhưng hôm nay anh được nghỉ nên nổi hứng chủ động đi đón con trai.
“Ba đón con không được à?” Anh hỏi.
Đoàn Đoàn sờ ngón tay, trông cậu bé có vẻ hơi rầu rĩ, “Cũng, cũng được ạ.”
… Nghe có vẻ miễn cưỡng nhỉ?
“Nhưng mà Đoàn Đoàn yêu mẹ nhất.” Bé Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói.
Trần Bạch Phồn liếc cậu, anh nói: “Con yêu mẹ nhất cũng được, nhưng mà phải nhớ là.”
Đoàn Đoàn nghiêm túc nhìn ba.
“Người mẹ yêu nhất không phải con.”
Cậu bé tỏ ra sửng sốt, méo miệng nói: “Mẹ nói mẹ yêu con nhất mà.”
Trần Bạch Phồn cau mày, anh vừa mở khóa bằng vân tay vừa tị nạnh: “Không thể nào, mẹ con yêu ba nhất.”
Trong giây phút cửa mở ra, đôi mắt Đoàn Đoàn ngập nước, cậu bé bắt đầu khóc lóc thảm thiết. An Nhu nghe thấy tiếng bèn ra khỏi phòng bếp, cô lạnh lùng nhìn Trần Bạch Phồn.
Cô ôm Đoàn Đoàn vào lòng, cố kiềm tâm trạng muốn đập cho anh một trận: “Lần thứ năm trong tháng này.”
Trần Bạch Phồn: “…”
*
Buổi tối, sau khi Đoàn Đoàn đã ngủ thì Trần Bạch Phồn lại bắt đầu la lối khóc lóc: “Hôm nay em lạnh mặt với anh.”
An Nhu cũng cạn lời: “Vậy anh tị nạnh với con làm gì?”
“Nhưng anh cũng là bé cưng của em mà.” Trần Bạch Phồn chui vào lòng cô, anh tỏ ra không cam lòng, “Anh mới vĩnh viễn là bé cưng của em.”
“…”
An Nhu thấy hơi buồn cười với hành động này của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng nên xụ mặt, “Sau này anh đừng có nói những lời này với con nữa, không tốt đâu.”
Trần Bạch Phồn sụp mí mắt, anh lầu bầu: “Hồi nhỏ anh cũng toàn bị thế.”
“Cái gì cơ?” An Nhu không nghe rõ lắm.
Trần Bạch Phồn không nói lại nữa, cuối cùng anh cũng chịu thỏa hiệp.
“Thôi được rồi.” Anh nghiêm túc nghĩ ngợi, “Nhưng nếu Đoàn Đoàn mà còn nói với anh là mẹ yêu nó nhất nữa thì em phải nói mười lần em yêu anh nhất với anh cơ.”
“…”
“Em không muốn à?”
“…”
“Hức.” Trần Bạch Phồn bắt đầu run run, anh chôn mặt vào cổ cô, giọng nói khàn khàn như đang khóc, “Mới kết hôn bốn năm mà em đã chán anh.”
An Nhu trợn tròn mắt: “Em có ý đấy đâu!”
“Em hết yêu anh rồi chứ gì.”
“…”
“Chắc chắn là em hết yêu anh rồi đúng không.”
“Rồi rồi, em nói, nói một trăm lần cũng được.”
Trần Bạch Phồn lập tức ngừng run, anh ngẩng đầu kéo cô vào lòng rồi thỏa mãn nói: “Anh sẽ cho em hiểu đàn ông ba mươi tuổi cũng có phong tình riêng.”
“…”
“Ngủ thôi, vợ ơi ngủ ngon nhé.”
An Nhu: “…”
Editor có lời muốn nói:Thế là mình phải tạm biệt cặp đôi An Nhu và Trần Bạch Phồn từ đây rồi, rất rất cảm ơn sự ủng hộ nhiệt tình của các bạn, đấy là động lực rất to lớn để mình kiên trì hoàn thành bộ này đó! Thực sự cảm ơn mọi người.Đây không phải là một câu chuyện kịch tính gì, nhưng hy vọng sự dễ thương của họ sẽ khiến mọi người vui vẻ và thoải mái ~Thế, hẹn gặp mọi người ở hố tiếp theo của mình, “Hai mươi bốn phiên mùa hoa phong” nhé!Chân thành cảm ơn tất cả mọi người!!