Và không ngoài dự đoán của Lý Phù Trần, khi lớp đá dưới lực đạo liên tục tấn công dồn nén cùng một chỗ cũng không chịu nổi mà nứt ra một vết vừa bằng gang tay, đương nhiên chỉ điều đó thôi cũng chưa đủ làm hắn chú ý tới vậy.
"Mấy người không phát hiện ra điều khác thường cũng không lấy làm lạ bởi lời nguyền này được đặt dưới chân chúng ta, mà vừa thuận tiện có luồng tử khí nồng đậm này che phủ đi, xem ra người làm được mức này tính toán rất kĩ."
Theo sự chỉ hướng của Lý Phù Trần mà tất cả mọi người đều hướng ánh mắt tới vết nứt trên nền đá. Tưởng chừng như không có điều khác thường thì bất ngờ bay ra một đám khói đen mặt người, hình thù của nó vô cùng đáng sợ.
Đám khói đen này dương ra cặp mặt đỏ ngầu tràn đầy sát khí nhìn Lý Phù Trần, miệng mở rộng lộ ra điệu cười nham hiểm đến tột cùng.
"Không tệ, có thể nhìn ra điều này."
"Khặc khặc..."
Điệu cười dù không đáng sợ nhưng ở trong hoàn cảnh như thế này lại khiến cho sống lưng người ta lạnh toát.
Nhìn lướt qua đám khói đen đang trôi nổi trong không gian, Lỳ Phù Trần không nói gì, ánh mắt âm thầm quét hình toàn bộ người đứng tại đây.
"Á!!!"
Tiếng thét chói tai bất ngờ vang lên như cơn gió thổi qua khuấy động bầu không khí u ám này.
Chỉ có điều người hét lên không ai khác chính là Lan Hương, giờ đây cô ta ngồi bệt xuống đất, hai chân hai tay run lẩy bẩy co rúm lại bên trong cơ thể, nhìn hành động cùng tiếng thét có thể phần nào đoán ra là đang sợ hãi.
Tuy nhiên những người xung quanh chỉ một số ít thấy vậy mà tiến lại ý đồ hỏi thăm cùng an ủi. Chỉ là bất chợt Lý Phù Trần quát lớn dọa cho đám người suýt nữa mất đi ý thức vì sợ:
"Tất cả mang hết những người bị thương cùng xác chết rời khỏi nơi này đi đến công hội tìm sự trợ giúp, hơn nữa nếu ở lâu cũng sẽ như cô gái kia bị nhiễm vào cơ thể một ít lời nguyền nên tinh thần suy sụp sinh ra ảo giác.Mang cô ta rời khỏi cùng đi."
Ngưng lại trong nháy mắt thì Lý Phù Trần tiếp tục nói: "Không cần phải sợ bởi nếu nó muốn hại mấy người thì đã làm từ lâu rồi, không phải đợi đến tận bây giờ với ra tay."
Có câu nói này tung ra như giải tỏa được căng thẳng trong lòng người bấy lâu.
Giờ phút này thái độ của tất cả mọi người đều thay đổi ngược lại hoàn toàn so với ban đầu, răm rắp nghe theo, một câu cũng không dám làm trái bởi ai bảo lúc này Lý Phù Trần là người có khả năng bảo vệ bọn họ tốt nhất đâu.
Nhất thời khu vực này trở lên hỗn loạn vô cùng, đoàn người nhốn nháo ôm lấy đồ đạc mà vội vàng rời khỏi, số ít thì tỏ ra có trách nghiệm mà mang theo những người thương binh cùng mình thoát li.
Cứ như vậy chẳng mấy chốc khu này đã vắng tanh, hơi thở sự sống gần như mất hút, nếu có thì cũng chỉ phát ra từ người Lý Phù Trần mà thôi.
Lặng lẽ nhìn thẳng vào thứ đám khói quái dị đang cười một cách khô khốc, không tự chủ Lý Phù Trần thế mà lại nổi lên sát cơ trong con mắt, tuy nhiên dị biến này rất nhanh bị ý chí của hắn áp chế lại.
Bốn hướng bao phủ bởi lớp rào chắn bên ngoài, nếu nói về vùng bị nguyền rủa thì ẩn ẩn hắn có cảm giác giới hạn không chỉ ở mỗi nơi này.
"Xem ra ngươi là quái vật đầu tiên được chứng kiến ta thi triển kĩ năng rồi, cảm nhận cho tốt."
Nói rồi Lý Phù Trần giơ lên bàn tay chẳng biết bao giờ đã phủ một lớp màn màu đen mỏng, cảm nhận kĩ hơn có thể thấy tấm màn màu đen này vậy mà lại cùng khí tức với đám khoi mặt người kia, cùng là chú pháp nguyền rủa.
"Lấy độc trị độc, không biết ngươi còn giữ vững nụ cười trên môi đó đến bao giờ."
Đón lấy tầm nhìn của đám khói hình mặt người là tầng tầng nắm đấm truyền tới đánh lên toàn thân mỗi một chỗ trên đó.
Đấm được tung ra như vũ bão, cuồng bạo như mưa rào đổ lên bốn phương tám hướng, mới đầu đám khói hình mặt người còn tỏ vẻ ra ung dung nhưng dần dần nó bất ngờ thay đổi sắc mặt sang vẻ ngưng trọng, ý đồ thoát li mưa nắm đấm rõ mồn một.
Chỉ thấy Lý Phù Trần cười nhạt một cái, nếu nó thật sự rời khỏi được thì từ lúc nãy đã lao ra tấn công người, hơn thế nữa chỗ trú ẩn bây giờ có thể tồn tại chỉ còn một khu mà thôi.
Mặt đất.
Đúng thế, đám khói hình mặt người gầm lên một tiếng dữ tợn rồi xoay đầu lao thẳng xuống bên dưới mặt đất, nhưng bất chợt giọng nói của Lý Phù Trần từ đằng sau vọng lại khiến cho nó không khỏi trải qua một hồi kinh hãi tột độ.
"Mật độ nguyền rủa