Từ đằng sau không ngừng vọng lại một loại câu nói than thở nhiều đến nỗi điềm đĩnh như Lý Phú Trần cũng có lúc không chịu được mà nộ khí trào dâng. Có điều mặc cho ồn ào như vậy thì hắn vẫn cất bước đi, chỉ khác một chút là tốc độ đã giảm đi không ít.
Dốc núi ngày càng tăng kèm theo trên đường đá tảng chồng chất khiến cho đám người chẳng mấy chốc phải dừng lại. Giữa lưng chừng núi gió thổi lồng lộng xen lẫn khí lạnh làm cho người ta không khỏi rùng mình.
Dù cho quang cảnh được phủ lên một lớp rêu xanh vô cùng yên bình nhưng điều đó không đủ để Lý Phù Trần nơi lỏng cảnh giác, bất chợt hắn cất giọng nói hướng về Vũ Đình Mạnh:
"Đoạn cuối tuy không hiểm nhưng địa hình cực kì khó đi, lúc trước tôi mấy lần mất mạng do trượt chân rơi xuống giữa hai tảng đá liền kề nhau."
Đã đi được đến đây rồi đồng nghĩa với chết là mất tất cả, thời gian công sức tích góp từ ban đầu đến giờ đều trở nên vô nghĩa.
Vũ Đình Mạnh chỉ cười nhạt một tiếng rồi chép miệng đáp lại:
"Đi hay không đi kết quả cuối cùng cũng chỉ là hoàn thành hay không hoàn thành mà thôi."
Lý Phù Trần quay đầu lại nhìn Vũ Đình Mạnh, ánh mắt chạm nhau mặt đối mặt, thâm ý như ẩn như hiện. Cả hai chỉ như tình cờ gặp nhau vậy mà lúc này lại như chiến hữu lâu năm hiểu nhau đến kì lạ.
Cuối cùng Lý Phù Trần thả ra câu nói cuối cùng rồi xoay người bước tiếp:
"Đi thôi."
...
Năm năm sáu mươi năm, năm năm sáu tư, năm năm sáu ba, năm năm sáu hai,...
Thanh âm đếm số từng chút một vang lên mà theo thời gian chuyển rời ngày một to dần. Giữa cái không gian rộng lớn này thì có lẽ giọng nói kia lại như mạch máu duy trì cho nơi này còn sự sống.
Cánh cửa vẫn luôn đóng chặt tại trung tâm căn phòng bất chợt rung lên như trải qua một con chấn động khiến cho bụi bám trên đó rời khỏi nơi vốn ngụ cư mà bay tán loạn đầy trong không khí.
Đằng sau cánh cửa vậy mà lại là một con người. Nhìn từng đường nét dáng hình có thể khẳng định người này mới chỉ tầm trên hai mươi một chút, hơn nữa còn là nam tử.
"Chú, cha cháu đã hạ lệnh tất cả mọi người rời khỏi nơi này."
Trong giọng nói của nam tử này có thể cảm nhận được sự khó hiểu không hề nhẹ. Lời như muốn truyền tải đến chủ nhân của căn phòng này hơn nữa tuổi tác không thấp.
Một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, nam tử mới nhanh chóng bước ra khỏi thang máy mà tiến vào căn phòng dùng cặp mắt bình tĩnh quét toàn bộ không gian xung quanh.
Bất chợt hắn ta gấp rút chạy thẳng lên phía trước xuyên qua tầng tầng lớp bọc bằng vải trắng, cứ như vậy đi qua lớp này lại đến lớp khác hoàn toàn không nhìn thấy điểm kết thúc.
Vào lúc tưởng chừng như nam tử bỏ cuộc thì hắn ta lại cắn chặt răng bước tiếp, từng bước nâng lên hạ xuống chẳng biết bao nhiêu lần lặp lại.
"Đến rồi sao, Phù Trần cháu coi thường mạng sống của mình sao, tuổi đời còn trẻ không cần thiết phải phí phạm thời gian của bản thân ở đây."
Nghe đến câu này, tầm mắt của nam tử vặn vẹo thay đổi, trước mặt không còn bức màn trắng nữa mà thay vào đó là một ông già với dáng vẻ thiếu sức sống đến khó tin.
Hai mắt sửng sốt không dám tin vào chính bản thân mình, Lý Phù Trần run rẩy tiến lại, hắn như muốn nhìn thật rõ con người phía trước.
Đôi tay nhăn nheo lộ rõ xương, nét mặt nhúm nhó nhăn nheo đến đáng sợ, chỉ duy hai con mắt vẫn lóe lên vô vàn ý chí cực lớn.
Giơ lên bàn tay bắt lấy một sợi tóc trắng từ đầu ông lão rơi xuống Lý Phù Trần nắm thật chặt.
"Chú, mới có một tháng chưa gặp sao lại thành ra thế này."
Đối diện ông lão không đáp lại, bất chợt ông thở dài một hơi chỉ vào cỗ máy móc phức tạp trước mặt:
"Muốn hoàn thành nhanh nó nên ta đánh đổi tuổi thọ của bản thân, năng lượng ẩn chứa trong mỗi tế bào."
Lý Phù Trần xua tay:
"Không còn kịp rồi, đi theo cháu rút lui, quân đội Mĩ cùng Trung Quốc sắp đổ bộ đến đây..."
Như có một cỗ ma lực khủng lồ ngắt lại lời nói của Lý Phù Trần, không phải bởi hắn không thể nói mà phía trước chỉ có một bàn tay run rẩy giơ lên.
"Để ta tại đây đi, dù gì tuổi thọ cũng sắp hết chi bằng dùng cho việc này còn có ích hơn đối với đất nước."
"Không, nếu ở lại chú chắc chắn sẽ chết, lui về căn cứ của cha cháu chắc chắn sẽ có cách giúp chú lấy lại tuổi thọ của mình." Lý Phù Trần không thể nhịn được nữa mac hét lên, hai tay hắn chỉ hận không thể ngay lập tức mang đi con người đối diện.
Chỉ thấy ông lão quay lại nhìn thật kĩ hắn, miệng ông ta nở một nụ cười mà có lẽ Lý Phù Trần mãi mãi không thể nào quên được khung cảnh này.
"Dù cho có rời đi hay ở lại thì kết quả cuối cùng vẫn chỉ xoay quanh hoàn thành hay không hoàn thành, hi vọng cháu có thể nắm vững được cách vận hành cỗ máy phía trước này để giúp ích cho cha mình."
Đồng tử