Trong tâm Niếp Minh Liệt cảm thấy có một cỗ đau xót trào lên, lệ nóng cứ thế mà chảy ra.
“Chủ tử, người làm sao vậy?”. Hắn quỳ bên cạnh Tư Đồ Minh, lo lắng nói.
Tư Đồ Minh cắn răng, nâng đầu, yếu ớt nhìn Niếp Minh Liệt. “Liệt, ta không sao. Chuyện Thất Tinh lâu đã bố trí tốt chưa?”.
Niếp Minh Liệt kiềm những giọt nước mắt của mình lại, đáp bằng giọng kiên quyết: “Chủ tử, bắt đầu từ mai trở đi, Thất Tinh lâu xem như chưa từng tồn tại trên đời này. Ngày mai, thuộc hạ cũng sẽ đem bằng chứng phạm tội vừa thu thập được của Chân Hậu Đôn giao lại cho Nam Cung Thần. Sau ba ngày, thuộc hạ nhất định sẽ khiến cho hai người Chân Hậu Đôn và Nam Cung Thần tự chém giết lẫn nhau”.
“Tốt lắm! Ngươi đi trước đi, chuyện ta trúng độc đừng nói cho nàng biết, được chứ?”.
“Vâng, thưa chủ tử”. Niếp Minh Liệt chần chừ một chút, sau mới trả lời.
Sau khi hắn lui ra ngoài, một tiếng kêu thống khổ lại vang lên lần nữa. Niếp Minh Liệt dừng bước chân, thống khổ quay đầu lại nhìn một cái, rồi sau đó mới quay người đi tiếp.
Kịch độc trong người Tư Đồ Minh như đang muốn xé xác hắn, hắn cảm thấy mơ mơ màng màng như kẻ say. Ý thức bắt đầu mất dần. Ánh mắt mang một mảnh hoảng hốt. Dần dần, hắn đau đến mức hai mắt tối sầm lại. Sau đó, hắn như rơi vào màn đêm vô tận…
Trên một chiếc giường nhỏ, Chân Linh sau khi trải qua một cơn váng vất kinh khủng, thần thái bắt đầu quay lại. Nàng hơi động đậy mi mắt, sau đó, khi nàng mở mắt thì thấy mình đang ở trong một căn phòng trang nhã nhưng xa lạ. Còn chính bản thân nàng, lúc này đang nằm trên một chiếc giường nhỏ.
Nàng sửng sốt. Sau đó, theo bản năng là muốn bật dậy. Nhưng lúc làm thế, nàng mới phát hiện ra bản thân mình suy yếu vô lực, thân thể như bị nghiền nát, cả người không có chút sức nào.
Nàng bị làm sao thế này?
Đầu óc nàng hoạt động suy nghĩ rất nhanh. Nàng nhớ lúc nàng đang ở Phượng Tê cư, đã bị một đám Hắc y nhân ám sát, cuối cùng, nàng đã bị trúng độc. Sau đó thì không biết gì nữa.
Đúng rồi, là Tư Đồ Minh. Nàng nhớ rõ, lúc trước khi nàng bất tỉnh đã được Tư Đồ Minh ôm lấy.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi!”. Trong lúc Chân Linh đang tập trung suy nghĩ, hai nha đầu bên cạnh mới chậm chạp nói rất nhẹ nhàng.
Chân Linh ngẩng đầu nhìn hai nha đầu, đạm thanh hỏi: “Nơi này là đâu thế? Tư Đồ Minh đâu?”. Vừa lúc nãy, nang tập trung suy nghĩ quá nên không phát hiện ra trong phòng còn có người khác đang đứng.
Hai nha đầu kia đã trải qua dạy dỗ rất nghiêm khắc, nên khi không có chủ tử phân phó các nàng tuyệt đối không nói chuyện về chủ tử. Cho nên lúc này, các nàng trả lời Chân Linh bằng sự trầm mặc.
Chân Linh thấy hai nha đầu kia không để ý tới nàng, nên xoay người bước xuống giường, hướng về phía cửa mà bước.
Lúc này đã gần trưa, ánh sáng mỏng manh đang chiếu vào phòng, một mảnh sáng trong.
Chân Linh vừa bước tới cửa, thấy Niếp Minh Liệt một thân hắc y đang tiến vào, hai người đối mặt nhìn nhau một cái. Vẻ mặt Niếp Minh Liệt đầy rối rắm, hắn thản nhiên cất tiếng: “Chân Linh cô nương, chất độc trên người ngươi cừa mới được giải, không nên hoạt động nhiều. Biệt viện này không thường có người đến, ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi ba ngày đi. Ba ngày sau muốn rời đi cũng được!”.
Niếp Minh Liệt muốn giữ nàng ở đây ba ngày, bởi vì hắn sợ nếu nàng rời khỏi đây, lỡ lại lọt vào tay bọn ám sát Hắc y nhân thì không ổn. Nàng tuy là lợi hại, nhưng lỡ có phục kích hoặc bị gài bẫy, bất kể là chuyện gì đi nữa, nếu xảy ra, chỉ sợ chủ tử…
Thần sắc Chân Linh thản nhiên, nàng trả lời: “Niếp công tử, không cần phải như vậy đâu! Ta ra ngoài đã lâu rồi, nếu không trở về, chỉ sợ nha đầu nhà ta lo lắng lắm”.
“Chân Linh cô nương, ngươi vì sao phải vội vả như vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi không tự hỏi xem vì sao ngươi lại bị mang đến chỗ này? Vì cái gì mà ngươi không hỏi xem ngươi bị trúng độc gì? Vì cái gì ngươi không hỏi xem ai đã giải độc cho ngươi?”. Bởi vì tính mạng Tư Đồ Minh đang bị lâm nguy, Niếp Minh Liệt chỉ thấy rất đau lòng, không có chút lo nghĩ nào, chút hối hận nào về cái giá phải trả, nên khi hắn nói với Chân Linh những lời này, đã mang theo vài phần giận dữ.
Chân Linh ngừng bước chân, kinh ngạc nhìn Niếp Minh Liệt đang phẫn nộ. Ở trong ấn tượng của nàng, Niếp Minh Liệt chỉ mang vẻ diêm dúa lẳng lơ, lúc nào cũng chỉ một bộ dạng đó, cho nên lúc này đây khi hắn đang tức giận, lại khiến nàng kinh ngạc sửng sốt vô cùng. Rốt