Chân Linh ngẩng đầu nhìn hắn, thật lâu sau nàng trả lời: "Tư Đồ Minh, cho ta thêm chút thời gian được không? Ta cần phải xử lý một việc, chờ việc này kết thúc, ta và chàng trở về."
Việc nàng nhờ Vô Trần giúp đỡ chắc cũng sắp xong rồi, nhiều nhất là ngày mai hắn sẽ tìm đến mình, nếu cùng Tư Đồ MInh đi Mị Dạ điện, sợ Bạch Vô Trần không tìm thấy mình.
Chuyện này, đối với nàng rất quan trọng, nàng không muốn bỏ dở nửa chừng. Lại có, Chân Hậu Đôn và Nam Cung Thần đều muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nàng không làm như những gì mình nói, vậy không phải là Chân Linh.
Tư Đồ Minh nhìn mặt Chân Linh, cười nhạt nói: "Được, Chân nhi, ta chờ nàng." Dừng một chút, Tư Đồ Minh nói tiếp: "Chân nhi, ta hy vọng nàng ở trước mặt ta, không cần phải kiên cường như vậy, nếu mệt mỏi, thì đem tất cả giao cho ta đi, bất luận cái gì muốn đả thương nàng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua."
"Cám ơn chàng, Tư Đồ Minh." Giọng của nàng xúc động vui mừng, thì ra được người nâng niu trong lòng bàn tay lại hạnh phúc ngọt ngào như vậy.
"Chủ tử..." Đúng lúc này, Niếp Minh Liệt và Chân Tử Mặc chạy đến.
"Có việc?" Khi Tư Đồ Minh nhìn hai người kia, đã thu lại ôn nhu dành cho Chân Linh, giọng nói xa cách lạnh lùng trước sau như một.
Ánh mắt Chân Tử Mặc khẽ liếc nhìn tay Tư Đồ Minh ôm eo Chân Linh, vẻ mặt bi thương chợt loé. Hắn thu lại, thản nhiên trả lời: "Chủ tử, đêm qua Nam Cung Cẩm bị Thất Tinh lâu ám sát, trúng Xích Huyết minh hoa."
Sắc mặt Tư Đồ Minh hơi lạnh lùng, Xích Huyết minh hoa? Xích Huyết minh hoa biến mất trăm năm lần thứ hai xuất hiện? Người giấu mặt này và vua độc Miêu Cương trước đây có liên quan?
"Hắn bây giờ thế nào?" Tư Đồ Minh nâng mắt nhìn phía Chân Tử Mặc lạnh lùng nói.
Chân Linh bên cạnh nghe Nam Cung Cẩm trúng độc cũng không tránh khỏi sửng sốt, trong đầu hiện lên bóng dáng thê lương tuyệt vọng của Nam Cung Cẩm ngày đó khi rời khỏi Phượng Nghi lâu, lúc đó hắn bị trọng thương, lúc này lại trúng độc, vậy hắn...
Vẻ mặt nàng phức tạp.
Tư Đồ Minh thấy vậy, lòng hơi đau đớn, bàn tay to không nhịn được ôm Chân Linh càng chặt hơn.
Động tác của hai người dừng lại trong mắt Chân Tử Mặc, đau đớn càng sâu. Hắn lại dùng tiếng nói bình thản để che giấu. "Chủ tử, thân thể Nam Cung Cẩm bị trọng thương, Xích Huyết minh hoa gần như là muốn mạng của hắn, Mặc khẩn cầu chủ tử sử dụng lực lượng của Mị Dạ Đế quốc đi tìm thần y Bạch Vô Trần, giúp Nam Cung Cẩm giải độc." Nói xong, quỳ xuống.
Niếp Minh Liệt đứng bên cạnh thấy dáng vẻ đau đớn của Chân Tử Mặc, cũng quỳ theo. "Thỉnh chủ tử điều động người điều tra tung tích Bạch Vô Trần."
Tư Đồ Minh còn chưa lên tiếng, Chân Linh bên cạnh đã lên tiếng trước. "Không cần tìm, ta biết Bạch Vô Trần ở đâu."
Cả ba người đều khiếp sợ, mắt đều nhìn Chân Linh.
Chân Linh tiếp nhận ánh mắt ba người họ, nhẹ giọng nói: "Bạch Vô Trần là bằng hữu của ta, ngày mai hắn sẽ trở lại, đến lúc đó chúng ta đi Minh Đông trước đi."
Đi Minh Đông, không chỉ vì muốn cứu Nam Cung Cẩm, mà còn bởi vì tiếp theo nàng có chuyện quan trọng muốn làm.
Ngoại trừ sắc mặt Tư Đồ Minh không có khiếp sợ như vậy, biểu tình của Chân Tử Mặc và Niếp Minh Liệt đều là dáng vẻ không thể tin. Tất cả đều thầm nghĩ trong lòng, khi nào thì Chân Linh và Bạch Vô Trần thần bí kết giao bằng hữu? Bọn họ vẫn âm thầm bảo vệ nàng, không phát hiện thấy nàng tiếp xúc cùng người xa lạ nào, nàng, rốt cuộc còn có bao nhiêu chỗ làm người ta ngạc nhiên.
"Được, chúng ta sẽ chờ ngày mai Bạch Vô Trần trở về, sau đó đi đến Minh Đông." Lời Tư Đồ