Mấy người bọn họ vừa vào An Hồn Điện, quang cảnh bên trong quả nhiên u ám.
Tư Đồ Minh nắm chặt tay Chân Linh, từ trong y phục lấy ra một viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay, trong nháy mắt, toàn bộ An Hồn Điện trở nên sáng rực.
Bạch Vô Trần đi tuốt phía trước, khuôn mặt ôn nhuận bị ánh sáng trắng chiếu rọi thành vẻ mặt ngưng trọng. Hắn đi đến chỗ rẽ phía trước, quay đầu hướng ba người phía sau nói: "Mọi người cẩn thận một chút, từ chỗ này đi vào chính là vết nứt, bên trong bất cứ lúc nào cũng có thể bị rạn nứt, mọi người ngàn vạn lần không nên đạp trúng chỗ băng bị nứt."
Tư Đồ Minh ở phía sau gật đầu, ý bảo Bạch Vô Trần cứ việc đi về phía trước.
Sắc mặt mọi người nghiêm nghị, bước chân hối hả đi tới chỗ ngã rẽ.
Thời điểm bước vào vết nứt kia, mọi người đều cảm nhận được một luồng khí âm lãnh lượn lờ, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới bước khinh công bay vào.
Tư Đồ Minh ôm chặt Chân Linh, ở bên tai nàng than nhẹ một câu: "Chân nhi, lát nữa đi vào cho dù nghe được bất kỳ âm thanh nào cũng không được buông tay ta ra, hiểu không?"
Chân Linh nhìn Tư Đồ Minh, càng đến gần luồng khí âm lãnh này, nàng phát hiện Tư Đồ Minh nắm tay nàng càng chặt thêm vài phần, có chút hơi nghi hoặc. Vì sao hắn lại khẩn trương như vậy? Người kia, rốt cuộc là ai?
Tuy trong lòng Chân Linh nghi hoặc đủ kiểu, nhưng nàng chẳng ngờ là Tư Đồ Minh vì nàng mà lo lắng, cho nên nặng nề gật đầu. "Tư Đồ Minh, chàng yên tâm, ta sẽ không buông tay chàng đâu."
Ngay lúc lời hai người vừa dứt, mốt tiếng kêu đau đớn vang lên.
Bạch Vô Trần chấn động. "Không hay, là tiếng của ông nội."
Hắn kích động vội vàng tiến vào nội điện.
Tư Đồ Minh ôm Chân Linh lắc mình đi vào, Chân Tử mặc đi cuối cùng, ngay lúc hắn muốn vượt lên, lại cảm nhận được sau lưng có một trận gió lạnh, hắn không khỏi vội vàng quay đầu lại, vừa nhìn thì cái gì cũng không thấy.
Ánh mắt hắn nhìn về nơi bóng trắng kia thản nhiên biến mất, mang theo nghi hoặc bước vào nội điện.
Nội điện thật ra chính là chân núi của Tuyết Sơn, đây là nơi thờ cúng người bảo vệ mấy đời, hàng năm lạnh như băng, tối đen không thấy năm ngón tay, bình thường ngoại trừ mỗi năm có ba tháng mười tám ngày Bạch Cốc Tử mới có thể đi vào, ngày thường tuyệt đối không có ai bước vào An Hồn Điện, đối với cái người bảo vệ này, cũng chỉ có Bạch Cốc Tử đã gặp qua.
Dựa vào ánh sáng từ viên dạ minh châu trên tay Tư Đồ Minh, Bạch Vô Trần nhìn thấy Bạch Cốc Tử đang nằm giữa phòng băng, trên người dính đầy máu tươi...
"Ông nội..." Bạch Vô Trần không để ý gì khác nữa, vội vàng chạy tới, ngồi xổm bên cạnh Bạch Cốc Tử đau lòng lên tiếng gọi.
Tư Đồ Minh và Chân Linh đi đến bên cạnh hắn, im lặng không nói.
Chân Tử Mặc đánh giá bốn phía xung quanh, chuẩn bị bất cứ lúc nào ra tay, để phòng ngừa cho bất bất cứ kẻ mào đánh bất ngờ.
Bạch Vô Trần dò xét trong người Bạch Cốc Tử, sau đó tay luồn vào trong áo, lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng Bạch Cốc Tử, nhẹ nhàng bóp xương hàm của hắn, để hắn dễ dàng nuốt viên thuốc xuống.
Bạch Vô Trần đau nhức ho một tiếng, mí mắt chậm rãi nâng lên, khi mắt hắn nhìn thấy Bạch Vô Trần, hắn kích động kêu to. "Vô Trần, mau, nhanh rời khỏi nơi này..."
Mọi người ngớ ra, nói vậy vừa rồi chắc chắn đã xảy ra một chuyện cực kỳ đáng sợ mới khiến Bạch Cốc Tử thất thường như vậy.
"Ông nội, trước tiên người đừng kích động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người lại bị thương nặng như vậy?" Trong lòng hắn đại khái cũng đoán được sự việc, nhưng có một chút hắn không rõ, cho nên muốn Bạch Cốc Tử nói ra.
Người bảo vệ mấy đời ở An Hồn Điện, rốt cuộc là cái gì? Là người, là yêu? Hay là...
Mặt Bạch Cốc Tử tái nhợt, lộ vẻ kinh hãi, hắn chợt nắm chặt tay Bạch Vô Trần, run giọng nói: "Vô Trần, đừng hỏi nhiều như vậy, mau chạy khỏi đây,