Mị Dạ Đế quốc, toạ lạc trên đỉnh núi Tuyết Diễm bí ẩn, nơi này bốn mùa tuyết phủ trắng, giữa đỉnh núi quanh năm đóng băng khắc nghiệt nhưng không kém hùng vĩ.
Dưới lớp tuyết dày trắng xóa chứa một bí mật to lớn, quốc gia hùng mạnh nhất - Mị Dạ Đế quốc mà bao năm nay thiên hạ kiếm tìm điều không một manh mối thì ra chính là nơi đây.
Lúc này đã là nửa đêm, bóng tối bao phủ không gian tĩnh mịch, ánh trăng khuyết soi xuống núi Tuyết Diễm vắng lặng.
Chân Linh dưới sự hướng dẫn của Niếp Minh Liệt, cuối cùng cũng đặt chân đến chân núi Tuyết Diễm. Nàng đưa mắt nhìn ngọn núi tuyết trắng mênh mông vô bờ, cất tiếng hỏi Niếp Minh Liệt.
“Niếp Minh Liệt, nơi này đích thực là vị trí của Mị Dạ Quốc sao?” Trước mắt nàng tất cả đều là tuyết trắng và băng phủ kín, Nàng bắt đầu hiếu kì với mảnh đất này, rốt cuộc Mị Dạ Đế quốc tọa lạc chỗ nào?
Niếp Minh Liệt gật đầu, môi nở nụ cười lẳng lơ lẳng lặng đưa mắt ngắm núi Tuyết Diễm, hắn lãnh đạm nói: “Chân Linh ngọn núi này được gọi là Tuyết Diễm, không nằm trên bản đồ của quốc gia nào trên đại lục Ngân Nguyệt, không một ai biết được ngọn Tuyết Diễm này, Mị Dạ Đế quốc được đặt dưới những lớp băng tuyết này."
Đặt dưới băng tuyết?
Chân Linh choáng váng, nói như vậy nơi bọn họ đứng chính là Mị Dạ Đế quốc?
Cung điện bên dưới lớp băng tuyết, là phương pháp mà Tư Đồ Minh nghĩ ra sao? Ngọn núi Tuyết Diễm này mặc dù rất lạnh, nhưng lớp tuyết bên dưới lại nằm ở trung tâm Trái Đất nên xuân ấm hạ mát, cung điện như vậy, không chỉ có thể che giấu mà quan trọng hơn nó rất an toàn và thoải mái, trên đời này ai có thể đoán được cung điện được xây dựng dưới lớp băng? Khó trách trong nhiều năm qua không ai có thể tìm ra được vị trí của Mị Dạ Đế quốc, vị trí xây dựng bí mật như vậy, sợ trên thế giới này không ai dám nghĩ ra.
Trong lúc Chân Linh đang yên lặng suy ngẫm, bốn phía ngọn núi tỏa ra những luồng sát khí được che giấu rất kỹ, nàng rùng mình, quay lại nói nhỏ với Niếp Minh Liệt. “Niếp Minh Liệt, bảo vệ Tư Đồ Minh, có mai phục.”
Niếp Minh Liệt chấn động, hắn không hề có cảm giác được hơi thở nào, Chân Linh không có nội lực lại có thể cảm giác được trước tiên, nàng, thật sự đã khác xưa, so với trước kia càng thêm lợi hại.
Niếp Minh Liệt gật đầu, sắc mặt nghiêm trang, ra ám lệnh cho Ám tổ phía sau, toàn tâm dốc hết sức bảo vệ an nguy cho Tư Đồ Minh.
Chân Linh lạnh lùng nhìn bốn phía, dưới ánh trăng, sát khí tuy rằng được che giấu rất nhạt, nhưng từ khi nàng ăn cửu biện lam liên, mọi giác quan đều nhạy bén hơn gấp mấy lần, bây giờ cho dù một hơn thở yếu ớt nàng cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Nàng âm thầm đưa tay vào bên trong áo, nắm chặt ngâm châm trong tay, cảm nhận mạch đập của đối phương, ngay lúc luồng sát khí dao động, tay nàng phóng ra, hơn mười hai ngân châm dưới ánh trăng ánh lên ánh sáng bạc lạnh lẽo, tốc độ kia, so với tia chớp còn nhanh hơn, hướng về phía trụ băng so le không đồng đều mà đi.
Hắc y nhân ẩn phía sau những trụ băng vừa mới cảm nhận được các tia sáng ngân châm, còn không kịp né tránh, đã bị tia sáng bạc do ngân châm biến thành không một tiếng động đâm xuyên qua cổ, một dòng máu phun ra, nhiễm vài vệt máu lên những trụ băng.
Mười mấy tên hắc y nhân ngay cả một âm thanh nhỏ cũng không kịp phát ra, đã đứt hơi bỏ mạng.
Các hắc y nhân khác nhìn thấy vậy, hoàn toàn kinh hãi, nhìn nhau, cùng động đao hướng về phía Chân Linh mà ra tay.
"Bảo hộ Dạ Đế.” Niếp Minh Liệt sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, quay lại gấp gáp nói với Ám tổ phía sau, bóng dáng của hắn, liền xông ra ngoài, vũ khí trong tay là một sợi roi bạc, hắc y nhân và roi bạc dưới ánh trăng mờ nhạt đan vào nhau, tư thế đánh giết trở nên xinh đẹp.
Roi bạc đánh thẳng tiến, giữa không trung hoá thành ánh sáng trắng lạnh lẽo, tựa như một con rồng đang dạo chơi, điên cuồng gào thét rống giận, khí thế như hồng thuỷ, đằng đằng sát khí.