Chân Linh cười lạnh. Nhanh như vậy đã ra oai phủ đầu với nàng rồi sao?
Bích Ba đẩy xe lăn của nàng nhìn về phía thanh âm kia.
Chỉ thấy người tới mặc y phục xanh lam, may cắt tinh tế, phía trên thêu viền vàng các loại hoa, mái tóc đen búi lên rất cầu kỳ, sau lưng để lại một mảng lớn mái tóc dài rối tung trên vai, lông mày thanh tú, khuôn mặt trắng nõn nà, cũng không phải rất xinh đẹp nhưng có một cỗ thanh nhã gọn gàng, mắt phượng câu người, lúc này tà tà nhếch lên khiêu khích, bên trong có kiêu ngạo cùng châm biếm không ai bì nổi.
Người này chính là Cố Thủy Nhu.
Khi nàng nhìn đến Chân Linh trên mặt vết thương đã được băng bó, vẻ mặt rất nhanh hiện lên đắc ý. Tiện nhân, gương mặt hồ ly tinh câu dẫn nam nhân bị hủy, xem ngươi lấy cái gì mà tranh Vương gia với ta? Hừ, theo ta đấu thật không biết tự lượng sức mình.
Cố Thủy Nhu nhìn Chân Linh âm độc nghĩ.
Chân Linh đem vẻ mặt Cố Thủy Nhu thu hết vào đáy mắt, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh càng sâu. Nàng còn tưởng rằng là nhân vật lợi hại gì nào ngờ chỉ là một nữ nhân biết một chút thủ đoạn mà thôi.
Nữ nhân như vậy nàng còn không nhìn vào mắt, đời nàng ghét nhất bị nữ nhân như vậy tốn nhiều tâm tư đi tính kế nữ nhân khác. Không cần tốn nhiều tâm tư để bắt được tâm nam nhân, chỉ cần nam nhân thật sự yêu ngươi tận xương tủy tự nhiên sẽ không liếc mắt nhìn nữ nhân khác một cái.
Có lẽ nữ nhân cổ đại mặc kệ thân phận hay địa vị cao, tư tưởng cũng giống Cố Thủy Nhu vậy, nghĩ cách loại bỏ nữ nhân bên người nam nhân, nam nhân sẽ chỉ sủng ái một mình nàng, nhưng lại không biết, ngươi tính kế hại một nữ nhân sẽ có nữ nhân khác tính kế hại ngươi, Chân Linh nghĩ cảm thấy bi ai thay cho nữ nhân cổ đại.
Có điều nàng muốn rời đi phải nhờ Cố Thủy Nhu này giúp. Tuy nói chân bị thương của nàng nửa tháng cả hai có thể khỏi, đến lúc đó dựa vào thân thủ của mình rời khỏi Vương phủ cũng không khó nhưng kiểu đó chỉ sợ sẽ khiến Nam Cung Cẩm phẫn hận, chỉ sợ tới lúc đó hắn sử dụng quyền lực của Vương gia mà bắt nàng về