Mặt Tư Đồ Minh tát nhợt, chiếu xuống lớp băng càng thêm trong suốt, môi hắn tái nhợt không còn chút máu, mái tóc đen như thác nước mặc cho gió lạnh thổi bay, tạo nên vẻ đẹp gầy yếu.
Chân Linh nắm chặt tay Tư Đồ Minh, Niếp Minh Liệt đi theo phía sau đột nhiên dừng lại.
“Chân Linh, nơi này là cơ quan để đến Mị Dạ Đế quốc, ngươi nhìn cách ta mở cửa ra, lần sau không cần người dẫn đường vẫn có thể vào Mị Dạ Đế quốc được.” Niếp Minh Liệt giao Tư Đồ Minh lại cho Chân Linh rồi bước lên phía trước hai bước, chỉ vào một điểm vừa trong vừa sáng trên đỉnh một khối băng, thoạt nhìn rất giống với khối băng.
Chân Linh gật đầu, yên lặng nhìn động tác của Niếp Minh Liệt. Chỉ thấy hắn xoay sang trái ba lần, rồi xoay sang phải năm lần, cuối cùng ấn thật mạnh khối băng xuống, từng tiếng ầm ầm rạn nứt vang lên.
Chân Linh không khỏi liếc mắt nhìn, chỉ thấy bên trong núi Tuyết Sơn mở ra một mật đạo rộng ba thước, xuyên qua mật đạo có thể mơ hồ nhìn thấy những bậc thang.
“Chân Linh, đây chính là cửa vào duy nhất của Mị Dạ Đế quốc, vừa rồi ngươi đã xem kĩ cách mở cơ quan ra sao chưa?" Niếp Minh Liệt đi đến trước mặt Chân Lịnh, đón láyTư Đồ Minh đang hôn mê, nhẹ nhàng hỏi Chân Linh.
“Nhớ kỹ rồi. Niếp Minh Liệt chúng ta mau đi thôi.”
“Được." Niếp Minh Liệt đỡ Tư Đồ Minh rồi nói với Ám tổ phía sau: Ám tổ nghe lệnh, lập tức trở về Mị Dạ Điện."
“Rõ.”
Niếp Minh Liệt đỡ Tư Đồ Minh đi đầu, sau đó là Chân Linh, sau cùng là thành viên Ám tổ, chậm rãi đi vào cửa.
Bước vào cầu thang thật dài, lọt vào tầm mắt là cảnh ý xuân dạt dào của sơn cốc, không ngờ sơn cốc này so với núi Tuyết Diễm bên trên còn rộng lớn hơn, ánh trăng sáng ngời, khắp nơi rõ như ban ngày.
Bầu trời trong xanh không có lấy một chút tạp chất, thảm cỏ dưới chân lung lay trong gió, đặt chân lên thấy thật mềm mại làm cho người ta có cảm giác giống như đi trên mây. Xung quanh sơn cốc là những dãy núi xanh mát, trong núi có một thác nước, dưới ánh trăng, thác nước chảy xuống như dải lụa, bốn phía hơi nước lượn lờ, rung động lòng người, mờ ảo như chốn tiên cảnh...
Cách đó không xa, cánh hoa đào bay lên, hương thơm đầy trời, làm cho cung điện phía sau càng thêm hoa lệ khí thế, làm cho ta có cảm giác như đang đi vào Thiên cung…
Chân Linh nhìn cảnh vật trước mắt, hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Nàng không nghĩ đi qua cầu thang này, là tới cung điện ngầm, không ngờ, bên dưới mặt đất có một động tiên, cảnh vật nơi đây thật sự đáng được gọi là chốn bồng lai tiên cảnh...
“Là kẻ nào, lại dám tự tiện đột nhập Mị Dạ điện?” Một tiếng hét lớn lạnh như băng cắt đứt nỗi thán phục của Chân Linh.
Nàng liếc mắt nhìn về nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy bốn phía ở sơn cốc, các hộ vệ áo vàng kim tràn ra, người người cầm trong tay trường kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm đám người Chân Linh.
“Là ta, Liệt hộ pháp.” Niếp Minh Liệt lúc này đi ra oai phong lên tiếng.
Đám người hộ vệ áo giáp vàng kim thấy Niếp Minh Liệt tự giới thiệu, cũng không có nhiều phản ứng, trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh lùng không có chút tình cảm nào, cầm chắc trường kiếm, hướng về phía đám người Niếp Minh Liệt, đám hộ pháp áo vàng kim nhanh chóng bao vây lấy bọn họ.
Người đứng đầu đám hộ vệ bước ra, người này thân cao tám thước, tóc đỏ sẫm, da ngăm đen, lông ngực rậm rạp, rất dài, giống như tóc người thường. Liếc mắt trông thoáng qua, giống như quái vật, tay hắn cầm Lang Nha bổng chỉ vào Niếp Minh Liệt lớn tiếng nói: “Hừ, Liệt hộ pháp, cuối cùng ngươi cũng trở lại, ta vốn ở đây chờ ngươi đã lâu, Thánh chủ đã hạ lệnh, người nào có thể lấy được đầu của ngươi, vị trí hộ pháp sẽ thuộc về người đó."
Người kia là Tứ đại hộ pháp của Mị Dạ quốc, vì có sức mạnh cường đại nên đặt tên là Kim Cang, nội lực của hắn dù không sánh kịp Niếp Minh Liệt, võ công cũng không cao hơn Niếp Minh Liệt, nhưng đao thương không làm gì được hắn, da toàn thân như được đúc bằng sắt, đao kiếm bình thường căn bản không thể đả thương được hắn.
Cho nên bây giờ hắn đối mặt với Niếp Minh Liệt mới có thể