Chân Linh xoay lại nhìn Tư Đồ Minh, nhẹ giọng nói: "Minh, Thánh chủ này rốt cuộc có thân phận gì? Vì sao hắn lại có lực lượng hùng mạnh như vậy?"
Tư Đồ Minh thở dài, đem tiền căn hậu quả của sự việc nói ra.
Chân Linh nghe xong, khiếp sợ không thôi. Nàng không thể tưởng tượng được Thánh chủ lại có thân phận này, hắn hôm nay, chắc cũng không được tính là người?
"Chân Nhi, đối với việc này, hi vọng nàng đừng nói với Mặc và Ngân, bằng không ta sợ bọn họ sẽ đau khổ." Tư Đồ Minh thở dài nói.
Chân Linh ôm thắt lưng Tư Đồ Minh, nhẹ giọng nói: "Minh, chàng yên tâm, ta tự biết chừng mực, người kia hạ thuật truy hồn trên người chàng làm sao bây giờ? Minh, nếu cuối cùng hắn tập hợp được thất bảo, thuật truy hồn trên người chàng một khi bị phá tan, như vậy chàng sẽ..."
Tư Đồ Minh nhẹ nhàng che môi Chân Linh lại, ngăn nàng nói tiếp. "Chân Nhi, ta sẽ không có việc gì, thân phận của người kia ta không kiêng kị, ta chỉ lo lắng nếu hắn cấu kết cùng Tử Dạ, như vậy đến lúc đó đại lục Ngân Nguyệt thật sự gặp đại loạn."
"Minh, khi nào thì chúng ta đi Tấn Nam vương triều?"
"Sáng sớm ngày mai thì xuất phát, Chân Nhi, nàng cũng mệt mỏi, tranh thủ tối nay nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừ."
Tấn Nam vương triều.
Điện Chính Khôn trong hoàng cung, Nam Cung Thần sắc mặt tái nhợt nằm trên giường dưỡng thương, khoảng thời gian trước bị Chân Linh gây thương tích thân thể còn chưa điều dưỡng tốt, lúc này ánh mắt hắn nhìn ra ngoài của sổ, một mảnh thê lương.
Hắn, thật sự làm sai sao? Những năm gần đây, hắn vì quyền thế, giấu tài, chỉ trọng dụng Nam Cung Cẩm, vốn nghĩ tất cả đều yên lặng chiếu theo kế hoạch của hắn mà tiến hành, không ngờ cuối cùng bởi vì Chân Linh mà toàn bộ đại loạn cả lên, hắn bắt đầu dao động, có lẽ thiên hạ này, thật sự không phải Nam Cung Thần hắn có thể thao túng được.
Đúng lúc này, một cơn gió âm u từ cửa sổ tiến vào cực nhanh.
Nam Cung Thần kinh hãi, vội vàng hô to một tiếng: "Ai?"
"Là ta." Bóng đen đứng lại, âm u lạnh lẽo lên tiếng.
Nam Cung Thần theo tiếng nói nhìn lại, sắc mặt không khỏi hiện lên vẻ phức tạp. "Là ngài, làm sao ngài đến đây?"
Bóng đen kia không phải người nào khác, chính là Thánh chủ của Mị Dạ đế quốc.
"Thần Nhi, đừng hỏi nhiều như vậy, ta bị thương, ngươi giúp ta đi tìm người cho máu lại đây." Giọng nói âm u lạnh lẽo của Thánh chủ bởi vì bị trọng thương mà càng khiến người ta sợ hãi.
Nam Cung Thần nằm trên giường chấn động, mắt hiện lên ánh mắt phức tạp, hắn từ trên giường đứng dậy, nói với Thánh chủ: "Ngài chờ một lát, ta cho người đi vào."
"Thần Nhi, nhanh lên, ta sắp không kiên trì được nữa..." Thánh chủ một phen siết chặt hai tay Nam Cung Thần, âm u khàn khàn lên tiếng, tay hắn, hiện lên màu tím, móng tay dài một tấc, có chất lỏng màu xanh biếc rỉ ra, dưới ánh nến, loé ra ánh sáng âm u lạnh lẽo khát máu.
Nam Cung Thần bị nắm đến đau xót, hắn liếc mắt nhìn Thánh chủ, biết hắn ta đang cật lực khắc chế bạo động trong cơ thể, vì thế hắn hô to với cung nhân đứng hầu ngoài cửa. "Người bên ngoài, đều tiến vào hầu hạ cho trẫm."
Ngoài điện, có hai gã công công và ba cung nữ canh giữ cùng đồng loạt trả lời: "Vâng, Hoàng thượng." Sau đó bọn họ cúi đầu xuống, đẩy cửa cung đi vào.
Nhưng ngay khi bọn họ vừa bước vào Điện Chính Khôn, một ngọn gió hắc ám âm u vây xung quang bọn họ, công công đi đầu không kịp thấy rõ là chuyện gì, chỉ cảm thấy cổ mình chợt lạnh, nhanh chóng bị hút khô máu, như một cái xác khô ngã xuống mặt đất.
Bốn cung nhân khác thấy vậy, sợ tới mức quên thét chói tai, vội vàng chạy trối chết ra khỏi cửa điện.
Nhưng bọn họ vừa mới bước vài bước, liền bị bóng đen bao phủ, vây ở bên trong, điên cuồng mà hút máu tươi của bọn họ.
Không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, năm vị cung nhân bị hút khô máu mà chết, thành năm thây khô, nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Nam Cung Thần nhìn thấy trường hợp như vậy, thần sắc vẫn như thường, không sợ chút nào. Hắn nói với Thánh chủ tinh thần tươi tốt sau khi đã uống máu