Bích Ba sững sờ nhìn Chân Linh, nàng tuy rằng không thể lý giải được nhưng nhìn tiểu thư sắc mặt bình tĩnh như thế, lòng đang sợ hãi lúc này không còn sợ nữa.
Giống như chỉ cần có tiểu thư thì mọi thứ đều không còn đáng sợ, không biết tại sao ánh mắt bình tĩnh của tiểu thư lúc này có thể cho nàng thêm sức mạnh, nàng thật sự không sợ.
"Vâng. Tiểu thư, Bích Ba có người sẽ không sợ!" Bích Ba kiên định gật đầu, khuôn mặt tái nhợt cũng trở lại bình thường, trở lại thành nàng đơn thuần lại đáng yêu.
Chân Linh điềm đạm cười, phảng phất như cụm mây trắng trên trời thanh tao xuất trần lại xa xôi như ánh trăng, toàn thân đều toát ra vầng sáng huyền bí mà mê say.
"Bích Ba, đi thôi, đem xe lăn đẩy lại đây giúp ta."
Chân Linh lên tiếng mới làm cho Bích Ba từ ngây ngốc hoàn hồn trở lại. "A... vâng, nô tì đi ngay."
Bích Ba giúp Chân Linh ngồi lên xe lăn, sau đó theo lời Chân Linh dặn dò đem nàng đẩy đến chỗ bảy thi thể.
Chân Linh cúi xuống, sắc mặt băng lãnh kéo khăn che mặt của hắc y nhân.
"Tiểu thư..." Bích Ba muốn ngăn lại thì Chân Linh đã kéo rớt khăn che mặt của hắc y nhân.
Nàng quay đầu vui vẻ cười với Bích Ba. "Bích Ba, ngươi đứng qua một bên đi. Mấy thi thể này để ta xử lý cho."
Cái gì? Tiểu thư muốn tự tay xử lý mấy thi thể này? Làm sao có thể, tiểu thư nhưng mà...
"Tiểu thư, người không nên chạm vào những thi thể này, chúng ta đi nói với quản gia của Vương phủ được không? Để hắn bảo người tới xử lý một chút?"
Ánh mắt Chân Linh bình tĩnh nhìn đám hắc y nhân trên mặt đất, liếc mắt một cái sau đó nói với Bích Ba. "Bích Ba, chuyện đêm nay không cần nói với bất cứ kẻ nào, hiểu chứ?"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, coi như không có chuyện gì phat sinh." Nói xong, Chân Linh một tay dùng sức đẩy xe lăn, một tay kéo hắc y nhân ra ngoài.
Bích Ba ngây ra đúng ở nơi đó thẳng đến khi Chân Linh sắc mặt bình tĩnh đem