Đêm khuya, trăng lạnh chiếu xuyên qua cửa sổ, ánh trăng chiếu vào căn phòng thanh tịnh mà đẹp đẽ.
Chân Linh ngồi dậy, dùng ngân châm nhẹ nhàng châm vào huyệt vị gây mê trên người Bích Ba, sau đó nàng thay đổi một thân y phục màu đen mà cách đây ba ngày nàng đã âm thầm chuẩn bị, nàng giấu nó trong tủ ngay cả Bích Ba cũng không biết.
Nàng tựa đầu, tùy ý dùng tay cột tóc thành đuôi ngựa rồi nhảy từ cửa sổ đi ra ngoài.
Ra đến ngoài viện, nàng liếc mắt nhìn thị vệ một cái, nàng nhếch môi, thân ảnh như chim én nhẹ nhàng dứt khoát bay qua bờ tường, vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) mà biến mất khỏi Lãnh Nguyệt cư.
Phúc Thủy cư.
Lúc này tất cả mọi người đã ngủ, ánh nến đã tắt, chỉ có phòng Cố Thủy Nhu ánh đèn còn sáng.
Chân Linh thân thể nhẹ như chim yến ngồi trên xà nhà, lạnh lùng mà đánh giá toàn bộ căn phòng.
Nhưng lúc này trong phòng Cố Thủy Nhu lại vang lên giọng nói một nam nhân.
"Hôm nay chuyện gì đã xảy ra?" Giọng nói băng lãnh mang theo chút âm trầm mềm mỏng, vừa nghe liền biết người này không phải Nam Cung Cẩm.
Chân Linh mở to hai mắt thú vị nhìn. Trong phòng Cố Thủy Nhu thế mà nửa đêm lại xuất hiện một nam nhân, không biết Nam Cung Cẩm mà biết sẽ như thế nào?
Ánh mắt sáng lạnh của Chân Linh lướt qua một chút vui vẻ hài hước, khóe môi nàng lạnh lùng nở nụ cười. Nam Cung Cẩm, Chân Linh ta trước khi rời đi sẽ làm người tốt nói cho ngươi biết phát hiện kinh người này.
"Ngươi có ý gì? Ngươi có tư cách gì chất vấn ta? Phải biết rằng ta chỉ đồng ý hợp tác với các ngươi nhưng không có đáp ứng các ngươi thương tổn Cẩm ca ca."
Giọng nói Cố Thủy Nhu lúc này không còn ngụy trang nữa, giọng nói của nàng chói tai vừa nghe liền làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
"Cố Thủy Nhu, đừng cho là ta không biết dã tâm của ngươi và cha ngươi, năm đó sở dĩ thu nhận Nam Cung Cẩm không phải bởi vì thân phận hoàng tử của hắn sao? Những năm gần đây ngươi củng Cố Nghĩa tìm mọi cách ở bên người hắn chiếu cố không phải