Chân Linh lúc này ở trong mắt nàng chính là ác quỷ bước ra từ địa ngục làm nàng sợ hãi cực kỳ, nếu Chân Linh là người nàng thật chẳng phải sợ hãi nhưng Chân Linh lúc này căn bản không có một chút bộ dáng con người, rõ ràng chính là ma quỷ.
Chân Linh nhìn phản ứng của Cố Thủy Nhu trong lòng cười lạnh. Thật là một nữ nhân ngu xuẩn, nàng vốn tưởng rằng Cố Thủy Nhu này lòng dạ ác độc như thế năng lực hẳn là không tồi, không ngờ nàng vừa mới ra tay nàng ta liền bị dọa thành như vậy, xem ra thời gian tới Cố Thủy Nhu sẽ liên tiếp gặp ác mộng, không chừng nhìn thấy nàng sẽ sợ tới mức thét chói tai.
Có điều như vậy còn chưa đủ, nàng muốn Cố Thủy Nhu vừa nhìn thấy nàng trong đầu liền quên ngay ý niệm tính toán ác độc.
Chân Linh lập tức đem ngân châm thu hồi, sau đó lấy từ trong tay áo ra một bàn tay chảy máu đầm đìa, rồi lui ra sau cách Cố Thủy Nhu ba bước mới ngồi xổm xuống.
Bàn tay máu chảy đầm đìa này thật ra là giả, là xế chiều ngày hôm nay nàng thừa dịp lúc ngủ trưa lén chạy đến phòng bếp dùng bột mì tạo ra, nhìn rất giống, nếu không cầm trong tay căn bản không nhìn ra nó là giả, mà vết máu trên bàn tay là nàng dùng nước sốt cà chua rưới lên.
Cố Thủy Nhu sợ hãi đã lên đến cực hạn, Chân Linh lùi lại nàng liền âm thầm thở ra, nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn Chân Linh lại một lần nữa sợ hãi mà khóc nức nở.
Trời ơi! Nàng cầm trong tay bàn tay chảy máu đầm đìa làm cái gì?
Cố Thuỷ Nhu run rẩy thân thể bò lui về phía sau, bộ dạng chật vật thật sự hả lòng hả dạ.
"Cố... Thủy... Nhu..." Chân