Ban đêm, ánh trăng dần dần biến mất, ánh sáng rực rỡ ẩn vào tầng mây. Ngọn gió mát lạnh nhè nhẹ thổi, lay động ngọn cây, một mảnh sân hoang vắng mọc đầy cỏ dại, bóng cây đan vào nhau chằng chịt.
Trong Lãnh Nguyệt cư, Chân Linh mặc váy dài mộc mạc, tóc dài xõa tự nhiên trên hai vai. Nàng ngồi xe lăn, thần sắc trong trẻo lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt chiếu trên người nàng, như đóa hoa lan nơi cùng cốc trong sạch thanh nhã nhưng đầy sức hút.
Nam Cung Cẩm đi vào, khi hắn nhìn thấy Chân Linh như thế không thể không nói rằng trong tim của hắn giống như có một cục đá rớt xuống mặt sóng lặng tạo lên từng gợn sóng lăn tăn.
Nàng im lặng xinh đẹp như thế làm cho người ta tưởng như trong mộng, nếu tất cả chỉ là mộng chỉ mong không cần phải tỉnh lại.
Đáng tiếc, tất cả không phải là mộng.
Chân Linh cảm nhận được hơi thở của Nam Cung Cẩm, nàng thu lại cảm xúc, vẻ mặt yên tĩnh lạnh lùng xoay người nhìn hắn. "Cẩm Vương gia, đừng cứ đứng đó có chuyện gì thì nói đi."
Giọng nói lạnh nhạt như thể đang cùng một người xa lạ nói chuyện.
Đối với Chân Linh mà nói, Nam Cung Cẩm vốn như người xa lạ, chẳng có chút dính dấp gì hết. Nhưng Nam Cung Cẩm lại chẳng nghĩ như vậy, nghe thấy ngữ khí Chân Linh dường như rất lạnh nhạt, trong lòng nhiều cảm xúc hỗn tạp đan xen.
Hắn thu hồi lại suy nghĩ, dùng thanh âm tỉnh táo nhất mà nói: “Chân Linh, bổn vương đem kim bài miễn tử mang đến cho ngươi, bây giờ có thể giải thích cho bổn vương phương án của toàn bộ trên dưới bứa tranh rồi chứ”.
Nam Cung Cẩm lấy bức tranh bằng giấy trong áo ra, bất giác, hắn trở nên rất cẩn thận.
Chân Linh vừa bày ra vẻ mặt ung dung, nhàn rỗi, vừa đưa tay ra. “Nam Cung Cẩm, đưa kim bài miễn tử cho ta trước rồi nói sau”.
“Ngươi…”. Nam Cung Cẩm không ngờ được, Chân Linh như thế mà lại chẳng tín nhiệm hắn. Hắn giận đến đỏ cả mặt. Cố lắm hắn mới nhịn xuống, rồi nói một cách lạnh lùng: “Tốt thôi! Bổn vương cho ngươi cái này. Nhưng nếu phương án ngươi đưa ra không làm cho bổn vương vừa lòng thì… Bổn vương nhất định sẽ “chăm sóc” ngươi thật tốt”.
Chân Linh cười một nụ cười trong trẻo mà lạnh lùng, tay vẫn đưa ra như cũ, chẳng thèm động thân lấy một cái.
Nam Cung Cẩm lần trong áo, móc ra một miếng kim bài, hướng Chân Linh mà ném. “Cầm lấy, đây là kim bài miễn tử của ngươi”.
Chân Linh vừa nhấc bàn tay trắng nõn của mình lên đã