Chân Hậu Đôn lúc này cũng lên tiếng, giọng nói của hắn trầm thấp lại hùng hồn vô cùng, vừa nhìn liền biết lòng dạ thâm sâu hơn người. Hắn cất cao giọng nói. "Thơ hay! Vị Cửu Vi công tử này vịnh thơ về Mai thật tuyệt vời, bài thơ này xứng được danh hiệu là tác phẩm tuyệt thế."
Phụ thân đã lên tiếng, Chân Tử An cho dù không phục cũng phải nhịn. "Cửu Vi công tử quả nhiên là kinh tài tuyệt tuyệt (tài năng tuyệt vời làm người kinh sợ), Chân mỗ bội phục, cửa này của ta ngươi qua."
Chân Linh cười nhẹ. "Như thế thực tạ ơn Chân công tử."
Bích Ba đứng một bên kích đông muốn chết. Hai tay nàng gắt gao nắm chặt ống tay áo Chân Linh. "Tiểu thư thật lợi hại, nếu lão gia và nhị công tử biết lúc này người bọn họ khen chính là tiểu thư, người mà trước đây bọn họ xem thường đủ điều, không biết sẽ có biểu tình như thế nào?"
Nghĩ thôi mà đã khiến cho người ta muốn xúc động rồi.
Chân Linh nhìn bộ dáng đáng yêu của Bích Ba liền biết nàng đang suy nghĩ gì, điều nàng nghĩ tới rất nhanh sẽ diễn ra thôi. Nàng sẽ làm cho người Chân gia biết Chân Linh tuyệt đối không để cho bọn họ khống chế.
Phong Vô Ngân cười nhạt bước vài bước đến gần Chân Linh nói. "Cửu Vi công tử quả thật rất tài ba, có thể làm cho Chân công tử kính nể như thế, tại hạ bất tài cũng có một bài thơ về Mai, không biết Cửu Vi công tử có thể làm thêm một bài nữa không?"
Lời nói của Phong Vô Ngân làm cho mọi người đang yên tĩnh lại sôi trào trở lại. Làm thêm một bài nữa? Bài kia đã tuyệt vời như thế nếu làm thêm một bài nữa chẳng phải tài năng siêu việt rồi sao? Bọn họ thật sự rất chờ mong.
Chân Linh nhìn Phong Vô Ngân liếc mắt một cái, không rõ hắn muốn như thế nào. Có điều nếu hắn đã tìm tới cửa thì nàng cũng tự nhiên không né tránh, một vạn lượng hoàng kim hôm nay đã định là của nàng rồi.
Nàng cũng thản nhiên quay đầu tươi cười nói. "Phong công tử thật khách khí, thỉnh ra thơ đi."
"Được. Cửu Vi công tử nghe kỹ." Hắn nói một câu sau đó liền thì thầm. "Hàn tâm vị khẳng tùy tâm thái, tửu vựng vô đoan thượng ngọc cơ, thi lão bất tri mai cách tại, canh khán lục diệp dữ thanh chi."
Phong Vô Ngân đọc xong, giữa sân một mảnh yên lặng không một tiếng động.
Mọi người im lặng, trừ