Trên đài cao, Nam cung Cẩm đem kim bài dành cho quán quân của cuộc thi cho Chân Linh, hắn nhìn chằm chằm mặt Chân Linh như muốn nhìn thấu Chân Linh.
"Cửu Vi công tử, chúc mừng ngươi! Ngoài ra, ngươi thật không có ý định làm quan sao?" Người tài như vậy nếu không thể sử dụng cho Tấn Nam Vương triều sau này tất sẽ thành họa lớn.
Trong một khắc, ánh mắt Nam Cung Cẩm hiện lên tia ngoan tuyệt (độc ác, tuyệt tình). Nếu hắn(Chân Linh) thật sự là người muốn sống nhàn nhã cũng được thôi, nhưng nếu một ngày nào đó hắn(Chân Linh) làm việc cho quốc gia khác, như vậy, hắn (Nam Cung Cẩm) nhất định không thủ hạ lưu tình mà giết hắn (Chân Linh).
Chân Linh tiếp nhận kim bài, ngẩng đầu lên vừa vặn thu vào tầm mắt ánh mắt Nam Cung Cẩm chưa kịp thu lại, nàng cười lạnh, vẻ mặt bất động thanh sắc (ung dung thản nhiên).
Nam Cung Cẩm, thân phận ta là vương phi ngươi dùng mọi cách lăng nhục ta, ta hiện tại là Cửu Vi ngươi cũng không thể chấp nhận ta sao?
Nam Cung Cẩm, rất nhanh ngươi sẽ vì tự đại của ngươi mà hối hận.
"Cửu Vi tạ ơn Cẩm vương gia, tại hạ đã quen cuộc sống nhàn nhã, quả thật không có ý định làm quan." Thần sắc Chân Linh kiên định làm người ta nhìn cũng phải tin lời của nàng.
Nam Cung Cẩm gật đầu, vẻ mặt lạnh như băng dịu đi không ít, hắn thản nhiên nói. "Cửu Vi công tử, ngày mai là ngày đại hôn của bổn vương, Cửu Vi công tử nếu có chút thời gian đến uống chén rựu mừng, bổn vương vui vẻ tiếp đón." Nam Cung Cẩm đối với Cửu Vi này có một cảm giác không nói nên lời, hắn vừa rồi muốn tiếp cận hắn (Chân Linh) nhưng lại sợ phải tiếp cận hắn, loại sợ hãi này ngay cả hắn cũng không hiểu nguyên nhân tại sao.
Vì thế hắn muốn mượn lý do ngày đại hôn kéo gần khoảng cách, hắn nghĩ rằng Cửu Vi sẽ không cự tuyệt hắn, đại hôn của Nam Cung Cẩm hắn không phải ai cũng được mời, đãi ngộ như thế hắn (Chân Linh) chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Nhưng mà..........
"Thật xin lỗi Cẩm vương gia, ngày mai tại hạ vừa vặn có việc phải rời khỏi kinh thành một thời gian ngắn cho nên không thể tham gia tiệc cưới của Cẩm vương gia