Lãnh Nguyệt cư, Chân Linh ngồi trên xe lăn, thần sắc bình tĩnh nhìn về hướng Vương phủ đang náo nhiệt, khóe miệng chậm rãi gợi lên ý cười.
Bích Ba đứng phía sau thấy Chân Linh như vậy ngây ngẩn cả người.
"Tiểu thư, người vì sao lại cao hứng như thế?" Tiểu thư không phải là thương tâm quá độ mà có chút khác thường chứ?
Chân Linh cười thần bí chỉ về hướng Vương phủ nói. "Bích Ba, chúng ta lập tức có thể bay ra khỏi nhà giam này, ngươi không thấy hẳn là nên cao hứng sao?"
Cao hứng? Nàng không có cảm giác gì chỉ cần tiểu thư vui vẻ là tốt rồi. Chính là tiểu thư bị hưu ra khỏi Vương phủ có thể làm cái gì? Vừa nghĩ tới về sau tiểu thư bị người khác chỉ trỏ trong lòng Bích Ba liền khó chịu, tất cả đều do Cẩm vương gia chết tiệt kia làm hại.
Chân Linh thấy Bích Ba vẻ mặt sầu lo không khỏi kéo tay nàng nhẹ giọng nói. "Bích Ba, từ nay về sau ta chỉ còn ngươi thôi, ngươi sẽ không bỏ ta mà đi chứ?"
Bích Ba cực lực phản ứng, nàng kiên định nói. "Tiểu thư, người nói bậy bạ gì đó? Nô tì làm sao có thể bỏ người mà đi. Bích Ba đời này xác định ở cùng tiểu thư, mặc kệ là đi đâu Bích Ba cũng đi theo tiểu thư, cho dù vì tiểu thư mà chết Bích Ba cũng không một câu oán hận."
"Bích Ba, nhớ kỹ lời ta, từ nay về sau Bích Ba chính là muội muội của Chân Linh ta, trên đời này người thân duy nhất là Bích Ba, về sau ta nhất định che chở ngươi chu đáo, tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào xúc phạm tới ngươi."
"Tiểu thư..." Bích Ba cảm động không thôi, một phen nhào vào trong lòng Chân Linh khóc lớn.
Trong lòng Chân Linh cũng rất cảm động, tại nơi dị thế này người duy nhất đối xử tốt với nàng chỉ sợ có mỗi Bích Ba mà thôi. Ngời nào đối với nàng tốt một chút nàng đều ghi nhớ mà cố gắng báo đáp. Nếu người khác đối với nàng một chút tàn nhẫn nàng nhất định hoàn trả gấp mười lần.
Trong khoảng thời gian ở chung này, Bích Ba đã đi vào lòng Chân Linh,