Nam Cung Cẩm đi đến trước mặt cao đường, ngồi trên đó là hoàng thượng Nam Cung Thần, hắn một thân long bào sáng chói, dáng người xinh đẹp, tóc dài chỉ dùng một cây trâm ngọc tùy ý cài lên tóc, vài sợi tóc còn rũ xuống lộ ra khuôn mặt tuấn tú có phần lười nhác, ngũ quan như được chạm trổ thành cùng với Nam Cung Cẩm rất giống nhau, chỉ là Nam Cung Cẩm lạnh lùng quá mức còn hắn lại quá xinh đẹp, mày kiếm trên đôi mắt đen như mực, giống ngôi sao trong suốt trên bầu trời đêm, ánh mắt khí phách sắc bén.
Toàn thân cao thấp tuy lười nhác đến cực điểm nhưng lại có một cỗ khí phách vương giả biểu lộ toàn vẹn làm cho người ta lâm vào khiếp sợ không dám nhìn gần.
Hắn tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Nam Cung Cẩm, môi mỏng hơi cong lên tựa hồ như đang chờ một trò hay. "Cẩm, chúc mừng!"
Quan hệ giữa Nam Cung Thần và Nam Cung Cẩm không giống bình thường, ngay cả trước mặt chúng đại thần hai người cũng có thể xưng hô thân thiết như vậy.
Nam Cung Cẩm ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, hắn thản nhiên trả lời. "Tạ ơn hoàng huynh."
Lúc này giọng nói người chủ trì lần thứ hai vang lên. "Cho mời tân nương lên sân khấu."
Giọng nói vừa hạ xuống Cố Thủy Nhu một thân hỉ phục đỏ thẫm, đầu đội mũ phượng, khăn quàng vai, được hỉ bà đỡ chậm rãi bước vào, thân ảnh nàng nhỏ bé yếu ớt làm cho những người trong sân chưa nhìn thấy hình dáng nàng đã gợi lên một cỗ thương tiếc.
Cố Thủy Nhu đi đến bên cạnh Nam Cung Cẩm, váy dài của nàng lưu lại một độ cung xinh đẹp như một đóa hoa hồng đang nở rộ, vô cùng xinh đẹp.
Mọi người trong sân bị động tác cố ý của Cố Thủy Nhu câu mất hồn, trong lòng mỗi người ai cũng nghĩ chắc tân vương phi này nhất định là xinh đẹp vô song.
Nam Cung Cẩm bước nhanh tới đỡ Cố Thủy Nhu, ánh mắt nhìn quét toàn bộ một vòng cũng không thấy thân ảnh