Nam Cung Cẩm sắc mặt khẽ biến, hắn một mặt kéo Cố Thủy Nhu mặt khác đối với người chủ trì phía sau lạnh lùng quát. "Còn thất thần làm cái gì? Nếu bỏ lỡ giờ lành bổn vương lấy đầu của ngươi!"
Tức giận trong lòng không có chỗ phát tiết, hắn chỉ có thể đem toàn bộ tức giận đổ lên người chủ trì đang ngây ngốc nhìn Chân Linh. Ánh mắt của hắn làm trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, khó chịu đến cực hạn.
Trước kia vẻ đẹp của nàng chỉ có một mình hắn được thấy nhưng hắn lại không nhìn, nay thì hắn không còn cơ hội nào nữa.
Người chủ trì run rẩy vội thu hồi ánh mắt, giương giọng nói. "Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương bái lễ."
"Nhất bái thiên địa."
Nam Cung Cẩm sắc mặt băng lãnh hé ra khuôn mặt tuấn tú dọa người, hắn kéo Cố Thủy Nhu bái lễ với thiên địa.
"Nhị bái cao đường."
Nam Cung Cẩm cùng Cố Thủy Nhu xoay người, đối với Nam Cung Thần ngồi trên cao đường quỳ lạy.
Vốn còn có hoàng thái hậu ngồi trên cao đường, nhưng nguyên nhân vì Chân Linh bị hưu nên hoàng thái hậu không muốn tham dự cũng chưa hề muốn tham dự.
Nam Cung Thần phất phất tay áo cũng không có ý định đỡ Nam Cung Cẩm đứng dậy. Mà Cố Thủy Nhu càng không thể có người đỡ nàng đứng lên. Hai người cứ quỳ như vậy, hồi lâu sau Nam Cung Thần mới lên tiếng. "Cẩm, đứng lên đi." Đối với Cố Thủy Nhu, hắn hoàn toàn không nhìn tới.
Cố Thủy Nhu chưa bao giờ chịu uất ức như thế, nàng cắn chặt môi dưới chậm rãi đứng lên, khóe mắt thản nhiên đảo qua Chân Linh.
Nhưng nàng vừa chạm vào ánh mắt lạnh như băng chợt lóe lên của Chân Linh làm nàng chấn động, trong đầu lại hiện lên hình ảnh buổi tối hôm đó, nàng... nàng...
Sợ hãi làm thân thể nàng run rẩy cả lên.
Nam Cung Cẩm cảm nhận thấy Cố Thủy Nhu đang run rẩy, hắn đi tới ôm nàng vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi: "Thủy Nhu, nàng làm sao vậy?"
Cố Thủy Nhu cực lực nhịn xuống run rẩy, cẩn thận trả lời. "Cẩm ca ca, muội không sao?"
Giọng nói người chủ trì lại vang lên. "Phu thê giao bái."
Nam Cung Cẩm buông Cố Thủy Nhu ra, hai người