Chân Linh cùng Bích Ba sau khi ra khỏi phủ, hai người liền mua hai bộ nam trang để thay. Khiến cho Chân Linh lúc này trở thành một vị công tử phong độ, tay cầm chiết phiến (Conan: tên tiếng việt là…quạt giấy í ạ), toát ra một nét phong lưu không thể nói hết.(Bướm: chết, tỷ phong lưu thế này đi tới đâu hoa đào rải tới đó là sao???)
Còn Bích Ba ở bên cạnh nàng thì ăn mặc như một thư đồng, nên khi hai người đứng chung một chỗ, nghiễm nhiên khiến người ta nghĩ đây là một vị công tử giàu có xuất môn đi du ngoạn cùng thư đồng.
Dung nhan các nàng, đều được Chân Linh sử dụng thuật dịch dung mà thay đổi cho giống nam nhân, so với bộ dạng ban đầu thì khác xa vạn dặm, tuyệt đối sẽ không có người nhận ra nàng chính là Cửu Vi công tử cùng thư đồng làm rung chuyển đất trời ngày đó.
“Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi tìm một khách điếm để ngủ trọ đi”. Bích Ba nhìn trời chiều đang tối dần, không khỏi cất thành tiếng.
Trên mặt Chân Linh bây giờ là một ý cười nhẹ nhàng, bộ dạng này của nàng, cùng với bộ dạng Cố Phàm ngày đó có vài phần giống nhau. Bất quá Cố Phàm kia vốn thuộc cái dạng khiến cho người ta muốn tâng bốc hắn, Chân Linh bây giờ tuy là có nét giống công tử phong lưu hơn, nhưng lại làm cho người ta không thấy khinh thường. Nàng cười ra mặt, nhưng trong lại có chút lạnh lùng, tuyệt đối không phải nụ cười mà bình thường nàng có thể cười.
“Bích Ba, ngươi cho rằng chúng ta bây giờ còn có thể ngủ ở khách điếm sao?”. Hiện tại khắp kinh thành chỉ sợ là đều có quan binh đi tuần rồi. Nếu ngủ ở khác điếm thì khác gì tự chui đầu vào lưới chứ? Vất vả lắm mới được tự do, nàng tuyệt đối sẽ không để cho Nam Cung Cẩm dễ dàng bắt được nàng như vậy.
“Chúng ta không ngủ ở khách điếm thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải ăn ngủ ở đầu đường xó chợ sao?”. Bích Ba chỉ nghĩ thôi mà thần sắc đã ánh lên sự sợ hãi, hôm nay đã phát sinh nhiều chuyện như thế, vẫn đang làm cho nàng thất thần cả người.
Chân Linh cười giảo hoạt, ánh mắt như ngọc sáng như ban ngày. “Bích Ba, đi, chúng ta đến gạt thanh lâu đêm nay, chúng ta sẽ ngủ ở chỗ đó”.
“Tiểu…người…người…người nói cái gì?”. Lừa gạt thanh lâu? Rồi qua đêm ở chính chỗ này?
“Bích Ba, từ giờ trở đi kêu ta là Cửu Dạ công tử, ngươi là tùy tùng của ta, tên gọi là…tên gọi là Tiểu Bạch đi. Đi thôi”. Nói xong liền rảo bước hướng về phía Câu Lan viện mà đi đến.
Ở phía sau là một Bích Ba đang sửng sốt, hồi lâu sau mới đuổi theo. “Chúng ta…”.
“Tiểu Bạch, không cần phải nhắc lại, nhớ kĩ, ta gọi là Cửu Dạ, ngươi gọi ta là Công tử là được rồi. Chúng ta hiện tại không thể so sánh với lúc ở Vương phủ, mọi sự đều phải cẩn thận. Cho dù là không có kẻ nào ở đây, ngươi cũng không được gọi ta như vậy, hiểu chưa?”. Chân Linh ngắt lời Bích Ba, vẻ mặt có chút nghiêm trọng nhìn Bích Ba mà nói.
Bích Ba gật gật đầu. “Dạ được, là Công tử với Tiểu Bạch, kể từ hôm nay trở đi, ta là Tiểu Bạch, mà công tử là Cửu Dạ công tử”. Dừng một chút, Bích Ba lại rối rít hỏi. “Tiểu…Công tử, chúng ta thật sự phải đến thanh lâu để qua đêm sao?”.
Thần sắc Chân Linh lại trở nên thật trầm tĩnh, nàng thản nhiên nói: “Tiểu Bạch, thanh lâu không phải là nơi thích hợp để qua đêm, nhưng lại là chỗ an toàn nhất bây giờ. Nam Cung Cẩm nhất định không thể ngờ được là chúng ta sẽ ngụ lại thanh lâu để qua đêm, cho nên, nếu chúng ta muốn trốn thoát khỏi sự điều tra của họ, chỉ có thanh lâu là nôi thích hợp nhất lúc này!”.
Mặt khác, nàng ngụ tại thanh lâu cũng là vì một nguyên nhân khác. Ở thanh lâu có lượng người đông đúc, đủ loại người, long xà hỗn tạp (rồng rắn lẫn lộn – ý tương đương với đủ loại người ấy), rất dễ hỏi thăm tin tức. Nàng vừa thoải mái mà ở, lại vừa dễ dàng chú ý đến hành động của Nam Cung Cẩm, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện (một hành động mà lợi hai đường), sao lại không làm chứ.
Hương An Phố là con đường lớn nhất, mà cũng là náo nhiệt nhất Tấn Nam Vương triều. Ở trên con đường này, có cả chục cái thanh lâu mọc lên san sát, mà đứng nhất là hai nhà, tên gọi Phượng Nghi lâu và Hoa Mai lâu.
Hai thanh lâu này đối đầu nhau. Ông chủ phía sau Phương Nghi lâu nghe nói là chưa từng có người nào gặp qua. Mỗi lời truyền tụng đều cho rằng người này là một Hắc y nam tử thần bí, chưa có ai từng thấy dung mạo hắn.
Hoa Mai lâu, thanh lâu còn lại là sản nghiệp của gia đình họ Cố. Cố Nghĩa đối với thanh lâu không thể nào không coi trọng. Cho nên Hoa Mai lâu này giao cho chính Cố Phàm coi quản. Cố Phàm kia vận khí may mắn chẳng có chút nào, nhưng lại mời tới được một tú bà giỏi kinh doanh, cho nên Hoa Mai lâu mới có thể so sánh được với Phượng Nghi lâu, tất cả