Nam tử tóc bạc cùng bốn gã cao thủ Hắc y nhân của Thất Tinh lâu đều thấy kinh hãi mà lặng nhìn Chân Linh. Từ khi nào mà chốn giang hồ lại xuất hiện một nữ tử cao thủ như vậy? Vì sao bọn họ chưa từng nghe nói qua?
Cô nương này rốt cục là ai?
Chân Linh chẳng thèm liếc mắt nhìn năm người kia lấy một cái, đối với nam tử tóc bạc mà nói: “Công tử, ngươi đi trước đi”.
Nam tử tóc bạc sửng sốt, lập tứ đáp lời một cách thản nhiên. “Cô nương, ta không sao, không cần lo lắng cho ta”. Hắn thân là thần y của Tuyệt cốc, nhưng hiện tại hắn chẳng thèm để tâm đến điều ấy. Vì hắn đang tò mò. Tò mò vì nữ tử này có phải hay không là một hộ pháp nhân mà cốc chủ phái tới bắt hắn trở về? (Dạ, Linh tỷ hẻm có rảnh vậy đâu anh. Đừng thấy người tài mà bắt quàng làm họ nhá).
Chân Linh thấy thần sắc nam tử tóc bạc bình tĩnh như vậy, thì chẳng nói thêm gì nữa. Đôi mắt nàng lạnh lùng, đứng yên nơi đó mà nhìn. Một cỗ sát khí áp bức người ta từ người nàng tản ra, khiến cho những tên sát thủ giết người vô số lần của Thất Tinh lâu phải kinh hãi Chân Linh vài phần.
Sát khí trên người cô gái này thật đáng sợ. Nếu không phải đã trải qua vô số lần vào sinh ra tử tắm mình bằng máu tươi, căn bản không thể phát ra thứ sát khí đáng sợ đó được. Nàng, chẳng lẽ chính là tôn chủ, chính là sát thần – vũ khí bí mật lợi hại nhất thế gian?
Tròng mắt bốn người còn lại hiện lên đầy kinh hãi, đối với việc suy đoán thân phận của chính mình thì tin đến mấy phần. Nếu không phải là sát thần lợi hạn nhất của Thất Tinh lâu bọn họ, làm sao có thể phát ra thứ sát khí đáng sợ này được chứ?
Bốn người liên tục lui về sau, muốn thoát đi thật nhanh.
Chân Linh cười lạnh như băng, tay vung đống kim châm bay đi thật nhanh, bắn thẳng vào mi tâm bốn người, không hụt cái nào, khiến cho bọn họ thiệt mạng ngay lập tức.
Nàng thu tay lại, lạnh lùng nhìn tất thảy, sau đó liền xoay người rời đi. Thân nàng từng là sát thủ, nên từ lúc mọi chuyện bắt đầu, nàng đều hiểu được một đạo lý, chính là nếu không muốn chính mình sẽ chết thảm, thì tốt nhất, đối với người ta chớ có nhân từ. Lưu lại một kẻ sống, sau này có thể khiến mình chết không chốn chôn thân.
Cho nên, nếu nàng giết ai, tuyệt không lưu lại người sống. Đây chính là nguyên nhân khiến cho toàn thân nàng phát ra thứ sát khí băng lãnh kinh hoàng đó.
“Khoan đã…”. Hắc Tử tóc bạc nhìn thân ảnh Chân Linh đang rời đi, thì thản nhiên cất tiếng gọi lại. Hắn có chút không hiểu vì sao nàng ấy rời đi như vậy. Chẳng lẽ, nàng thật sự không phải là tử hộ pháp của hắn sao?
Chân Linh thản nhiên quay đầu lại, hai tròng mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn nam tử tóc bạc mà nói. “Công tử, còn việc gì nữa?”.
Nam tử tóc bạc sửng sốt, nàng quả thật không phải là tử hộ pháp rồi. Lập tức, hắn nhoẻn miệng cười, hai mắt trong suốt phát ra tia sang như ngọc, sạch sẽ tinh khiết. “Cô nương, vì sao lại cứu ta?”.
Nàng không giống loại người nhàn rỗi thích quản chuyện người ta, nên chẳng hiểu sao nàng lại ra tay cứu hắn?
Chân Linh lặng im một lát, lặng nhìn ánh mắt nam tử tóc bạc, sau cùng mới thản nhiên cất tiếng nói: “Bởi vì ánh mắt của ngươi. Ánh mắt ngươi rất giống một người…”. Nói xong liền quay người rời đi, còn chút tàn dư màu tím trong thân ảnh phát ra ánh sáng còn đọng lại…
Trong tâm tưởng Chân Linh chợt nhớ đến một hình ảnh. Năm đó nàng bị người ta lừa bán sang Trung Đông, sau nhiều lần buôn đi bán lại, mới rơi vào tổ chức sát thủ. Năm đó, nàng chỉ mới bảy tuổi.
Tại hòn đảo đơn độc đó, cuộc sống chẳng còn là của bản thân nữa. Giống như là đám súc sinh cấp thấp nhất. Mấy chục người bị giam trong một cái lồng sắt, mỗi tháng sẽ cho một khối thịt tươi, mấy đứa nhỏ trong cái lồng sắt sẽ vì khối thịt tươi đó mà đánh nhau điên cuồng đến sứt đầu mẻ trán. Một hình ảnh đó, nàng sẽ mãi không bao giờ có thể quên được.
Ở hòn đảo đó đơn độc đến mấy ngày, Chân Linh thiếu chút thì chẳng kiên trì nổi. Là nàng, là cô gái có đôi mặt sạch sẽ tinh khiết nhất cổ vũ nàng sống sót. Là cô gái vì cứu nàng sống mà ở nôi diễn tập sinh tử đã bị sư tử vồ bỏ mạng. Vì một hình ảnh sư tử cắn nát, máu chảy đầm đìa đó mà nàng mới còn sống sót trong ngày đó, mới trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ của ngày sau.
Sở dĩ vừa