Mọi người, đều kinh hoảng than thở.
Sợ hãi than vì đầu bạc như tuyết của hắn, sợ hãi than vì khí chất tinh khiết của hắn, trên đời này, thậm chí còn có người làm cho người ta cảm thấy sạch sẽ tinh khiết như thế, liếc mắt một cái, hắn làm cho người ta có cảm giác vô cùng sạch sẽ, toàn thân phát ra hơi thở nhàn nhạt, cho dù đó là chốn thanh lâu cũng không thể giấu đi hơi thở thanh tịnh của hắn.
Chân Linh nhìn nam tử tóc bạc, sắc mặt hơi ngạc nhiên.
Là hắn, là nam tử tóc bạc nàng cứu vừa rồi, hắn tại sao lại ở trong này? Hắn không phải bị thương sao?
Nam tử tóc bạc thản nhiên cười với Chân Linh, ý bảo nàng yên tâm.
Chân Linh nhìn nụ cười nhàn nhạt của hắn, thế nhưng hoảng hốt. Giống như trở lại khoảng thời gian thống khổ ở hiện đại, giống như cô gái thanh khiết đứng cạnh nàng, khẽ vẫy tay với nàng.
Hắn, thật sự rất giống nàng... (uầy, người ta là con trai mà tỷ lại ví giống con gái là xao? Tỷ là muốn anh ý làm tỷ muội tốt với tỷ à?)
Nam tử tóc bạc thấy sắc mặt Chân Linh khác thường, cho rằng nàng mất hứng khi hắn mạo muội ra giá, sắc mặt hơi hiện lên một tia áy náy. Thật ra hắn đã sớm đến Phượng Nghi lâu này, vừa rồi sở đi ra ngoài vì muốn dụ bọn người của Thất Tinh lâu rời đi mà thôi, cũng không ngờ nàng ra tay cứu hắn.
Kỳ thực lấy công lực của hắn, giết mười người cũng không phải việc khó. Chính là hắn không muốn giết người, từ lúc hắn sinh ra đến giờ, còn chưa bao giờ giết người, vì thế hắn mới cùng sát thủ áo đen dây dưa, vốn định kéo dài một chút thời gian, mượn khinh công kinh người của Tuyệt Trần Cốc rời đi, nhưng nàng lại xuất hiện, cứu hắn.
Theo thủ pháp giết người của nàng, hắn thấy được bản chất sâu trong nội tâm của nàng, giữa luồng sát khí lạnh lùng nghiêm túc, nàng cũng có một trái tim sạch sẽ. Chính là bị ảnh hưởng từ thời kỳ lớn lên, không thể không tàn nhẫn.
Hắn thân là thiếu cốc chủ Tuyệt Trần Cốc, trời sinh có năng lực biết trước tương lai, hắn thấy được, hắn nhìn thấy ngụ ngôn trăm năm trước trong cốc, cô gái từ dị thế đến đây chính là nàng.
Thiên hạ, sẽ vì nàng mà điên cuồng, đại lục Ngân Nguyệt lúc nàng xuất hiện, trở nên rung chuyển, thiên hạ, rất nhanh sẽ thống nhất.
Hoa tỷ lúc này vô cùng khiếp sợ, nàng đi lên đài cao, nói với mọi người: "Vị công tử này ra một trăm vạn lượng, có người nào ra giá cao hơn không?" Buổi ra giá hôm nay, gần như là thu nhập nửa năm của Phượng Nghi lâu, Hoa tỷ làm sao có thể không khiếp sợ.
Trong sân, vô cùng im lặng.
Một trăm vạn lượng là giá trên trời như vậy, không phải người nào cũng có thể xuất ra, mười vạn lượng đối với đại đa số người đến mà nói, chính là cái giá trên trời, một trăm vạn lượng này chỉ sợ bọn họ kiếm cả đời, cũng không có nổi.
"Năm trăm vạn lượng." Là tiếng của Nam Cung Thần, lạnh lùng uy chấn xuyên thấu đến, như một làn sương khói bắn ra, làm cho hiện trường càng thêm điên cuồng mà ầm ầm bật dậy.
"Năm... năm trăm vạn lượng? Trời ạ!"
"Ra giá thật khủng khiếp, hắn rốt cuộc là ai?"
"Có thể vào Địa các, nhất định là người trong hoàng thất, mà hoàng thất ngoại trừ Vương gia còn có Hoàng thượng, Vương gia bị trọng thương khẳng định không có khả năng tới, như vậy..."
Không nói lời nào, ai cũng đoán được người bên trong chính là Hoàng đế Tấn Nam Vương triều, Nam Cung Thần.
Nam Cung Thần thu hết những lời bình luận của mọi người vào tai, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt thâm ý nhìn Chân Linh che tử sa trên đài cao.
Năm trăm vạn lượng, hắn đánh cuộc một lần, nữ tử che tử sa này rốt cuộc có phải là Chân Linh hay không.
Nếu thật là nàng, như vậy hắn bỏ ra năm trăm vạn lượng cũng đáng giá, Nam Cung Thần hắn hiển nhiên không phải là người điên cuồng vì nữ sắc, cho dù là nữ tử đặc sắc như Chân Linh cũng không thể làm hắn điên cuồng như vậy, lúc này hắn sở dĩ đánh cuộc, chỉ là muốn lợi dụng Chân Linh, dẫn Dạ Đế của Mị Dạ Đế quốc đến.
Mọi sự phát sinh hôm nay, đã khắc sâu vào trí nhớ của hắn.
Dạ Đế thế nhưng vì Chân Tử Mặc và Phong Vô Ngân mà đích thân hiện thân, có thể nghĩ hai người này