Chân Linh run lên, cảm giác lành lạnh trên môi truyền đến, hơi thở của hắn vẫn lượn lờ giữa hơi thở của nàng, nàng giật mình bừng tỉnh, ra sức giãy dụa trong lòng nam tử, ý muốn đẩy ra.
Tư Đồ Minh cũng không nguyện buông ra, hắn đợi nàng lâu như thế, hắn thầm nghĩ muốn thoả sức nhấm nháp hương vị của nàng, hắn thầm nghĩ muốn đem nàng thật sâu nhét vào trong lòng.
Môi nam tử, kịch liệt hôn mút môi cánh hoa của Chân Linh, hơi thở nóng cháy phả lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, làm nhiễm lên mấy phần hồng nhạt, tay hắn, xoa nhẹ thân thể mềm mại thơm mát của nàng, mang theo ngọn lửa lan tràn, Chân Linh bị hắn trêu chọc mang theo lửa nóng như thế, ý nghĩ một mảnh hỗn loạn, giống như sa vào biển sâu, chỉ có nắm chặt nam tử trước mắt, mới không bị chết chìm.
Tư Đồ Minh cạy mở môi nàng, lưỡi nóng như lửa cùng nàng tận tình quấn quýt, hắn đảo qua từng phiến thịt ướt át cùng hơi thở mùi đàn hương trong miệng nàng, tình triều mãnh liệt quấn lấy nàng, trí óc một mảnh mê hoặc váng vất.
Tay hắn cởi áo đơn của nàng ra, ngón tay một đường uốn lượn xuống, môi hắn, cũng một đường xuống, ấn xuống vô số dấu hôn, từng đoá đỏ bừng giống như hoa tường vi đang nở rộ, hơi thở hắn mát lạnh lại nóng rực, làm nàng như rơi vào địa ngục, như chìm trong băng lạnh...
Vừa hôn, đã như dài đằng đẵng...
"Chân nhi..." Hắn khẽ gọi nàng, thanh âm như từ thời viễn cổ xa xa truyền đến, trong phúc chốc, hắn cỡ nào hy vọng thời gian dừng lại ngay lúc này, hắn ôm lấy nàng, thẳng đến sông cạn đá mòn.
Nhưng, Chân Linh lại hoàn toàn bừng tỉnh, giống như trong một giấc mơ dài, hai mắt nàng đau xót, vội vàng đẩy hắn ra...
Nàng đang làm cái gì? Thế mà lại bị mê hoặc trong nụ hôn của Tư Đồ Minh, thế mà lại mê luyến hơi thở của hắn?
Không, nàng không thể, nàng không thể để bản thân mình lại trầm luân thêm một lần nữa.
Chân Linh lui ra vài bước, ánh mắt phức tạp nhìn Tư Đồ Minh. "Tư Đồ công tử, vừa rồi mạo phạm." Nói xong, chạy như bay ra ngoài.
Tư Đồ Minh nhìn bóng dáng Chân Linh rời đi, sắc mặt tái nhợt, nhất thời khí huyết công tâm, nôn ra một ngụm máu đặc, nhiễm vài vết lên thanh y. Hắn, vẫn chưa từng giữ chân nàng...
Chân Linh chạy như điên trên đường, lòng của nàng lại dao động với Tư Đồ Minh, trái tim nàng thậm chí có chút gợn sóng, nàng, động tâm...
Chạy hồi lâu, nàng mới dừng lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn bốn phía, nàng lại chạy xa đến như vậy.
Bốn phía là ngọn đồi xanh ngắt, khe khẽ có tiếng nước chảy trong khe núi, chảy xuống hồ xanh biếc phía dưới. Bèo lay động trong hồ, như một nữ tử dáng người mảnh khảnh, yên lặng nhảy múa.
Ánh mặt trời vàng nhạt mềm mại sau giờ ngọ rơi rớt từng mảnh nhỏ vụn trong rừng, không gian bốn phía thanh tịnh mà đẹp đẽ, ngẫu nhiên vang lên tiếng chim hót thanh thuý, vắng vẻ cuồn cuộn nổi lên.
Chân Linh nhìn cảnh sắc yên tĩnh trước mắt, thần sắc dần dần trở lại bình thường. Nàng đi tới mặt hồ, lấy tay vốc nước lên mặt, nhưng đúng lúc này, nàng cảm giác được sát khí nhàn nhạt đang lan tràn khắp bốn phía, ánh mắt rùng mình, thong thả đứng lên, lạnh lùng nhìn trước mắt.
Chỉ thấy bóng cây đang xen vào nhau, vài tên hắc y nhân toàn thân xơ xác tiêu điều mạnh mẽ nhào tới, lạnh lùng đứng trước mặt Chân Linh, đại đao trong tay dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng trắng lạnh lẽo.
Hắc y nhân cầm đầu hai mắt xơ xác tiêu điều lạnh lùng nhìn chằm chằm Chân Linh nói: "Hừ, dám giết người của Thất Tinh lâu chúng ta, hôm nay, ngươi đừng mong sống sót mà rời đi."
Nói xong, hắn nháy mắt ra dấu với bảy tên hắc y nhân phía sau, bảy tên hắc y nhân kia vừa nhận được, thân mình nhanh chóng nhảy lên, đem Chân Linh vây trong nửa vòng tròn, toàn thân lộ vẻ sát phạt.
Chân Linh lạnh lùng đứng ở đó, làn gió nhẹ thổi qua, tử y tung bay, mái tóc đen từng đợt từng đợt tung bay, hai mắt nàng vẫn không nhúc nhích nhìn hắc y nhân cầm đầu, trong mắt ngưng tụ sát khí.
Thất Tinh lâu, không nghĩ đến lại hành động nhanh như vậy, võ công tám người này so với chín người kia cao hơn một bậc, xem ra lúc này bản thân phải dốc toàn lực rồi.
Chân Linh không có cái gọi là nội lực và khinh công, tuy nàng ra tay cực nhanh, có kỹ năng giết người phong