Ngay lúc Nam Cung Cẩm đang suy nghĩ, đột nhiên Hắc y nhân bên trái tung một đao cực nhanh, nhắm thẳng hướng tim của hắn mà đâm. Hắn kinh hoảng, vội vàng nhảy tránh thật nhanh. Nhưng ngay lúc hắn nhảy tránh, gã Hắc y nhân phía sau liền âm thầm phóng tới một độc châm, đâm thẳng vào cánh tay Nam Cung Cẩm. Ngay lúc đó, cánh tay Nam Cung Cẩm trở nên đau đớn không thôi, không còn chút sức lực nào, mọi lực đạo cũng không thể sử dụng được.
Nam Cung Cẩm vốn đã bị trọng thương, thân thể lúc này cũng chưa hồi phục lại. Độc dược đối với hắn mà nói, chính là một đòn trí mạng mà.
Hắn cắn răng nhịn xuống luồng khí huyết cuồn cuộn chực trào, nhịn không nhổ ra ngụm máu nào. Hắn âm thầm thu lực, hướng về phía bảy gã Hắc y nhân mà tung một chưởng hủy diệt. Chưởng lực hùng hậu, như thể thiên quân vạn mã đang ào ạt kéo đến.
Bảy tên Hắc y nhân kinh hãi cực độ, bọn họ không tưởng được, là Nam Cung Cẩm vốn đã bị thương cùng với bị trúng độc đến như thế rồi, mà còn có thể có nội lực kinh khủng như thế này.
Đám Hắc y nhân đều tung người nhảy tránh. Nhưng Nam Cung Cẩm làm sao lại có thể cho bọn chúng cơ hội thoát. Chỉ thấy bọn họ bảy bóng đen vừa nhảy vừa tung một chưởng, thì Nam Cung Cẩm lại một lần nữa tung ra một chưởng đáp lại. Nhưng một chưởng này dường như hắn đã dùng toàn bộ sinh lực mà đánh, khiến cho hắn cảm thấy một trận choáng váng bủa vây. Thân thể hắn loạng choạng, thiếu chút nữa là té xỉu, nhưng cuối cùng hắn lại nhịn xuống. Ánh mắt hàn giá không động đậy, mà vẫn đứng yên nơi đó, nhìn bảy tên Hắc y nhân bị một chưởng của hắn đánh trúng mà hộc máu chết.
Lúc này, Nam Cung Cẩm mới dám buông lỏng toàn thân. Thân thể nặng nề của hắn lăn trên mặt đất. Máu đen như mực, vương đầy mặt đất.
“Có thích khách!”. Đội hộ vệ lúc này mới nghe được âm thanh của một cuộc đánh nhau. Tất cả đều hướng về phía phòng của Nam Cung Cẩm mà phóng đến.
Khi bọn hắn đến, đã nhìn thấy Nam Cung Cẩm hôn mê ngã vào vũng máu. Tất cả mọi người đều rất sợ hãi, vội vội vàng vàng đỡ Nam Cung Cẩm nằm lên giường.
“Mau, mau truyền quân y đến đây”. Hộ vệ trưởng lo lắng, phát lệnh xuống.
“Vâng ạ”.
Không bao lâu, quân y tiến vào trong.
“Mau, bị trúng độc! Mau xem thử xem sao”. Người nọ gấp gáp lộ vẻ nguy cấp.
Lão quân y này lần mò mạch của Nam Cung Cẩm, cẩn trọng xem xét. Khi hắn vừa chạm đến mạch tượng của Nam Cung Cẩm, vẻ mặt đột nhiên nghiêm trọng hẳn.
Trưởng hộ vệ đứng một bên, thấy vẻ mặt quân y như thế, không khỏi trầm giọng lo lắng cất thành tiếng. “Ngũ gia thế nào rồi? Là trúng độc gì?”.
Quân y già nua kia lộ vẻ mệt mỏi, khẽ thở dài. “Vốn là đang trọng thương trong người, hơn nữa trong khoảng thời gian này tâm cũng tích tụ nhiều suy tư. Lúc này lại bị trúng kịch độc, sợ là không sống quá ba ngày nữa”.
Một mảng choáng váng bao trùm. Đám hộ vệ sau khi nghe quân y nói xong, đều như bị sét đánh. Sống không quá ba ngày nữa? Điều này làm sao có thể chứ?
Trưởng hộ vệ kia đã đi theo Nam Cung Cẩm nhiều năm rồi, người này tên là Lưu Họa. Lúc này, sau khi hắn nghe lời quân y nói xong, vẻ mặt hoàn toàn là một nỗi bi thống, bàn tay to lớn nắm chặt vị quân y mà nói. “Ngươi nói cái gì? Người dám nói lại lần nữa không? Người này làm sao có thể không sống quá ba ngày nữa?”.
Quân y kia biết hắn phản ứng như vậy cũng là do bi thống quá độ, nên cũng không tỏ ra giận, thản nhiên thở dài mà nói: “Lưu tướng quân, lão phu làm nghề y đã ba mươi năm rồi, nhưng thật sự là bất lực trước tình cảnh này. Các người hãy chuẩn bị tinh thần đi!”.
Lưu Họa hai mắt đầy tơ máu, nước mắt dâng lên. Hắn buông bộ quân phục, quỳ xuống dưới chân Nam Cung Cẩm rồi nói. “Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ không bảo vệ được cho chủ tử!”. Nói xong liền quyết tâm rút kiếm mà tự vẫn.
Mọi người, đều bị sự sâu sắc của hắn chiếm ngự, thần người quên mất chuyện phải ngăn cản hắn.
Hắn thu bớt sự sắc bén trong mắt lại, muốn một phát phá tan khoảng ngực của mình. Nhưng đúng lúc hắn động thân, một luồng ánh sáng trắng đánh qua, làm cho trường kiếm trong tay Lưu Họa rơi xuống đất.
Lưu Họa sững người, sau lại rống lên. “Là kẻ nào?”.
Quần áo trắng phiêu rũ xuống, dưới ánh trăng lạnh lẽo, lại trở nên thanh dật xuất trần đến thế. Nhìn theo hướng hắn đứng, sẽ thấy một vẻ đẹp phảng phất từng đợt từng đợt như làn nước