Nhan Mộc Tâm cảm giác rất lạnh rất lạnh, chân đứng không vững, trong chớp mắt tê liệt mà ngồi thụp xuống đất, hai tay gắt gao nắm chặt tay anh trai, không còn nữa, cô trăm phương ngàn kế muốn bảo vệ con, nhưng bây giờ cũng không như ý nguyện.
Ánh mắt tràn ngập thù hận dừng lại trên khuôn mặt của Cố Hàn Đình: “Tôi hận anh.
”Nói xong ba chứ này, cô vô lực nằm xuống đất, dột mắt từ từ nhắm lại, thật mệt!Bên tai truyền đến tiếng của bác sĩ Dương, bụng của cô rất đau, cứu cô, ai có thể cứu cô với!Suốt một đường ngơ ngơ ngác ngác, bên tai truyền đến tiếng huyên náo không dứt, mùi cồn gay mũi truyền đến, Nhan Mộc Tâm yếu ớt mở mắt, ánh đèn cực sáng, làm cô thấy khó chịu.
“Theo sự dặn dò của Cố thiếu.
” Lời nói của bác sĩ làm cô đang suy yếu dần tỉnh tảo, cô nhanh chóng cầu xin: “Đừng, đừng động đến con tôi.
”“Nhan Mộc Tâm, chúng tôi chỉ nghe theo lời Cố thiếu, cô ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì chỉ có bản thân cô thiệt thòi thôi.
”“Không được, xin các người, đứa bé vô tội, tha cho nó đi, có được không?” Cô hoảng loạn níu tay bác sĩ, khóc lóc cầu cứu.
Bác sĩ hất tay cô ra, nói với y tá: “Tiêm thuốc gây mê đi, để cô ấy không làm loạn.
”“Đừng làm hại con tôi, Cố Hàn Đình, tên khốn nhà anh, tôi hận anh, tôi hận các người, cứu mạng, ai cứu tôi với!” Nhan Mộc Tâm hét lên cực kỳ bi thương, chỉ là bác sĩ căn bản không thèm để ý đến cô, lúc tiêm thuốc mê, bàn tay cô kích động dãy dụa nhưng cũng vô dụng.
Cứ như thế, Nhan Mộc Tâm cảm nhận được cảm giác đau đớn trước nay chư từng có, toàn thân túa đầy mồ hôi, đau đơn làm hô hấp của cô trở nên khó khăn, cô biết, con của cô thì ra có thể cứu nhưng lại bị Cố Hàn Đình giết chết!Mỗi trận đau đớn bây giờ, chính là những nhát giao đâm lên trên người con cô, cả người cô đều là vẻ dữ tợn!Cố Hàn Đình đứng ngoài phòng phẫu thuật, từ khi cô hét đến khi không còn tiếng gì nữa, anh biết, đứa bé không còn nữa!Bác sĩ Dương bất bình tức giận: “Cố thiếu, hổ dữ không ăn thịt con, cậu sao có thể