Cố Hàn Đình đứng dậy, Lục Tử Khiên đứng canh trước mặt: “Cố thiếu, đừng có làm khó phụ nữ.
”“Nhan Mộc Tâm, tôi có thể cho anh cô phí trị liệu , cũng có thể mời bác sĩ nổi tiếng nước ngoài về trị liệu cho anh cô, đến khi anh ta tỉnh lại.
” Anh biết, Nhan Mộc Tâm sẽ động lòng.
Quả nhiên, cô có chút nghi ngờ: “Cố Hàn Đình, anh muốn làm gì? Anh sẽ tốt như thế sao?”“Tình trạng thân thể của cô bây giờ rất giống với Nhược Nhược, muốn khôi phục sức khoẻ, thì cần trị liệu cà dùng thuốc một cách cẩn thận, nếu như cô đồng ý…”“Cố Hàn Đình, anh có còn là người không?” Lục Tử Khiêm kích động nói.
Nhan Mộc Tâm ngược lại rất bình tĩnh, cười cười: “Anh muốn Chu Y Nhược bình an vô sự, muốn tôi thử thuốc?”“Đúng, cô có thể ra giá.
” Anh kéo Lục Tử Khiêm ra, nhìn thẳng vào mắt cô nói.
“Xin tôi đi, quỳ xuống cầu xin tôi đi!” Ánh mắt sắc bén của Nhan Mộc Tâm rơi trên người anh, trên mặt là ý cười, vì người con gái đó, anh có đồng ý không?“Nhan Mộc Tâm.
”“Tôi nói rồi, mạng tôi và anh tôi là trói cùng một chỗ, anh ấy chết, tôi chết, muốn tôi giúp anh, cả đời này cũng không có khả năng.
” Nhan Mộc Tâm lại cự tuyệt.
Cố Hàn Đình ngược lại không lo lắng, nhìn nhìn cô: “Nhan Mộc Tâm, cô biết đấy, nếu như tôi đây muốn giữ cô lại, thì có nhiều cách lắm, tôi cho cô thời gian một ngày, nghĩ kỹ rồi thì đến phòng 856 tìm tôi, Lục Tử Khiêm không thể chống lưng cho cô đâu, cô chỉ làm liên luỵ anh ta mà thôi, Nhan gia là ví dụ tốt nhất, cô chạy không thoát đâu!”Nói xong, nhìn Lục Tử Khiêm một cái: “Cô ta, anh không ngại chứ?”“Tôi yêu cô ấy, sẽ không để ý quá khứ của cô ấy, anh căn bản không xứng với tình yêu của cô ấy.
”“Vì vậy, các người rốt cuộc là quen biết khi nào? Nhan Mộc Tâm đừng để tôi biết được, trong thời gian hôn nhân, cô ngoại tình!” Nói xong, để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Nhan Mộc Tâm khịt khịt mũi, anh sao lại không biết xấu hổ nhắc tới “ngoại tình trong thời gian kết hôn”, anh không xứng!“Tâm Tâm, em tin anh, anh có thể mang em đi, đừng có đổi ý được không?” Bàn tay to lớn của Lục Tử Khiêm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cực kỳ ấm áp, làm chô cô trong nháy mắt thất thần.
“Lục Tử Khiêm, tôi không yêu anh, để anh đưa tôi đi, chính là tôi đã đi vào