Nhan Mộc Tâm vờ như không nhìn thấy, cười quyến rũ, vén mớ tóc xoà xuống bên tai: “Có một số việc, ba người ở chung không tiện làm, nếu như bị lộ, lại…”“Câm miệng! Là Nhược Nhược lương thiện mới suy nghĩ nhiều, không giống với loại người thâm độc như cô!”“Lương thiện? Tôi mà thâm độc thì sẽ không mất đi đứa con, Cố Hàn Đình, bớt ở chỗ tôi giả vờ nhân từ đi, các người không có tư cách, tôi không thể nào, cũng tuyệt đối không ở cùng với các người, chết cũng không!” Nhắc đến con, tâm trạng của cô cực kỳ kích động.
Nhan Mộc Tâm hôm nay, đã không chịu sự khống chế nữa, nếu như cưỡng ép kéo ba người lại với nhau, chuyện đến lúc đó, anh cũng khó mà khống chế được, cuối cùng Cố Hàn Đình gật đầu: “Được, không ở chung một chỗ!”Rất rõ ràng, Chu Y Nhược có chút thất vọng, nhưng vẫn đồng ý: “Được, em nghe hai người, Nhan tiểu thư, nếu như cô có yêu cầu gì, cứ tìm tôi, nỗi đau của cô tôi hiểu!”“Các người đừng làm phiền cô ấy, đó là ân huệ tốt nhất rồi.
” Lục Tử Khiêm cầm một bó hoa tươi bước vào, đen mặt nhìn bọn họ.
Cố Hàn Đình tròng mắt đen thâm thuý, không ai có thế nhìn rõ anh.
“Lục tiên sinh, chúng tôi không làm phiền hai người nữa, thân thể cô ấy không tốt, anh…”“Sự khéo hiểu lòng người của cô, ở chỗ tôi chẳng có tí tác dụng nào đâu.
” Lục Tử Khiêm lạnh lùng cắt ngang lời cô ta.
Cố Hàn Đình trầm mặc, ôm bả vai Chu Y Nhược, liếc nhìn Nhan Mộc Tâm một cái: “Ngày mai đến đón cô ra viện!”Cô không trả lời, trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
“Lục