Lục Tư Niên thở dài một hơi: “Nếu em muốn tiếp tục như vậy cả đời, anh không quan tâm.”
“Đinh—” Cửa thang máy mở ra, Lục Tư Niên bước ra trước, bóng lung cao thẳng tắp: “Quyền quyết định là của em.”
Tô Giản ngây người, hồi lâu sau mới hỏi: “Sao anh lại giúp tôi?” Lục Tư Niên dừng lại, quay đầu lại, hơi híp mắt: “Nhật hành nhất thiện*.”
*Mỗi ngày làm một điều thiện.
Cái gì mà nhật hành nhất thiện, người này nghĩ cô là cỏ dại ven đường không nơi nương tựa sao?
Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
***
Tô Giản trừng mắt nhìn cô dâu xinh đẹp trong gương, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ ngây dại, cô chỉ muốn tìm một người đàn ông đóng giả làm bạn trai của cô, không cho Tô Tiêu quá mức đắc ý, như thế nào trong nháy mắt người kết hôn ngược lại là cô?
Đang nghĩ đến xuất thần, cánh cửa khép hờ đột nhiên bị người từ bên ngoài thô bạo đẩy ra, Tô Tiêu bước vào với vẻ mặt mỉa mai: “Tô Giản, tôi cứ tưởng bản lĩnh của cô chỉ có nhiêu đó, hóa ra thủ đoạn còn vượt xa cả tôi.”
Hiện tại xung quanh không có người, Tô Tiêu cũng không còn tinh lực tiếp tục cùng Tô Giản đóng vở tỷ muội tình thâm, Tô Giản tựa hồ sớm đã quen với hành vi hai mặt này của Tô Tiêu, mặt không cảm xúc nhìn ả: “Cô vào mà không biết gõ cửa à?”
“Cánh cửa này không phải cô cố ý để lại cho tôi sao?” Tô Tiêu cười đến đắc ý mà ác ý, “Cô hao hết tâm tư leo lên giường Lục Tư Niên, còn không phải là chờ hôm nay? Tôi còn tưởng cô đối với Cố Thanh Châu si tình cỡ nào, hóa ra chẳng có gì!”
Ả ta chế nhạo, ánh mắt Tô Giản ngày càng lạnh: “Những gì cô muốn nói chỉ có vậy thôi à? Nêu không có việc gì, mời ra ngoài cho!”
“Đừng có gấp, tôi tới chúc phúc cho cô.”
Tô Giản thầm cười nhạo. Chúc phúc? Tô Tiêu có mà ra sức nguyền rủa cô ấy chứ!
Mục đích ả đến đây chắc chắn không đơn giản như vậy!
Quả nhiên, giây tiếp theo liền thấy Tô Tiêu vuốt bụng nhỏ, cười đắc ý: “Tôi mang thai rồi, là của Thanh Châu.”
Ả cười cười, tiến lên vài bước, nụ cười trên mặt vừa tự đắc vừa tự hào, giống như một tướng quân đánh thắng trận: “Tô Giản, cô biết vì sao Thanh Châu vẫn luôn không chạm vào cô không?”
“Vì anh ấy chê cô bẩn! Cô không biết đã cặp kè với bao nhiêu đàn ông để gia nhập làng giải trí rồi, mỗi lần đến gần cô, Thanh Châu đều cảm thấy ghê tởm, sao còn có thể chạm vào cô?” Tô Tiêu thoải mái cười, “Đây là chính miệng Thanh Châu nói với tôi, cô căn bản không xứng cùng anh ấy bên nhau!”
“Nói xong chưa?” Tô Giản lạnh lùng nhìn ả, “Cho dù cô thích nhặt rác thì cũng đừng ăn quá khó coi như vậy. Tô