Anh vậy mà lại có đồ ăn dự trữ! Mắt của Hạ Sở hiện lên vẻ ghen tị!
Đã nói là cùng cảnh ngộ nên thông cảm cho nhau cơ mà!
Người này lại không nhìn cô lấy một cái, xách theo hộp mì tôm, bước đôi chân dài đi thẳng đến phòng pantry (*).
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở chỉ có thể đứng tại chỗ... Thật ra cô nên rời đi, cùng là người tăng ca đói bụng như nhau mà người ta có đồ ăn còn cô hít không khí, thảm lắm nha.
Những nghĩ đến việc có quay về cũng nhịn đói mà ngủ, cô không kiềm chế được mà liếc mắt về phía cái ngăn kéo vẫn còn đang mở.
Hình như thấp thoáng bên trong còn có một hộp mì tôm nữa.
Vị gì thì cô không biết nhưng chắc chắn có thể lấp đầy bụng!
Trước đây Hạ Sở cực kì sợ đói nhưng bởi vì khuôn mặt ngày càng tròn trịa mượt mà nên cô ráng nhịn mà ăn ít lại. Hiện giờ lại không còn băn khoăn này nữa, cô đã gầy như cây tre rồi, ăn một hộp mì tôm có làm sao? Cho dù cô có ăn gà rán, hamburger, cheese pizza cũng không có gì đáng sợ cả!
Đói đói đói, sau khi ngửi thấy mùi thơm của mì tôm, cô càng là đói bụng đến mức không nhấc chân nổi.
Đi ra khỏi phòng pantry, thấy Hạ Sở vẫn còn đứng đó, người đàn ông nhướng mày, hơi ngạc nhiên, dường như anh cho rằng cô sớm nên rời đi rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở cũng muốn đi nhưng chân của cô đã bị cái bụng chi phối, không nghe bộ não sai bảo nữa.
Lại có một tiếng “Ọt ọt” nữa vang lên, nó phát ra từ bụng của Hạ Sở.
Hạ Sở xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Người đàn ông hơi ngơ ngác, sau khi anh nhìn chằm chằm Hạ Sở một lúc mới hỏi: “Muốn ăn không?”
Vừa hỏi thế này làm cho Hạ Sở cảm thấy đói hơn nữa, chữ ‘muốn’ bật đến bên miệng của cô rồi nhưng bởi vì quá xấu hổ nên không nói nó ra.
Mặc dù đói muốn điên rồi nhưng Hạ Sở vẫn nhạy bén nhận thấy được sự mỉa mai trong giọng nói của người đàn ông —— Không chỉ như thế, dường như còn có chút khiêu khích, cứ như đã chắc chắn rằng cô sẽ không ăn.
Thấy cô không lên tiếng, người đàn ông nhíu mày lại, sau khi cười lạnh một tiếng lại ngồi xuống chiếc ghế xoay: “Chỗ này của tôi chỉ có cái này, ăn hay không thì tùy.”
Chỗ kia của tôi còn không có gì hết kia kìa!
Hạ Sở bất chấp, tính tình không chịu thua nổi lên, cô muốn làm cho cái người đàn ông xấu tính này thất vọng —— anh cho rằng cô sẽ không ăn, vậy cô cứ muốn ăn để cho anh xem!
Hạ Sở xông qua, moi hộp mì tôm ra nói: “Mượn một hộp, sau này trả anh.”
Hạ Sở nói xong thì đi vòng qua anh xông thẳng vào phòng pantry.
Cô đi quá nhanh, nhanh đến mức không hề nhìn thấy được ánh mắt ngạc nhiên của người đàn ông bên cạnh.
Lúc Hạ Sở gỡ nắp hộp mì tôm ra mới cảm thấy chuyện này chính mình làm hơi nông nổi.
Đêm hôm khuya khoắt, căn phòng vắng vẻ, người đàn ông xa lạ, bởi vì tức giận mà cô đã “cướp đi” mì tôm của anh, ừm... sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
Nghĩ lại cô lại bỏ đi suy nghĩ đó, đây là công ty của hai người, cô và người đàn ông kia cũng được coi là đồng nghiệp, “bạn học cùng lớp” mượn một hộp mì tôm cũng không là chuyện quá đáng lắm đi? Chỉ mong người bạn học này của cô không hẹp hòi đến mức tính toán chi li một hộp mì tôm...
Nấu mì tôm xong, Hạ Sở cũng không bước ra khỏi phòng pantry. Cô ngồi xuống chỗ này, sau khi đợi năm phút đồng hồ, ăn được một hộp mì ngon nhất trong cuộc đời này.
Bình thường cô ăn rất chậm, lần này lại ăn như hổ đói, mong muốn uống hết cả nước mì vào bụng.
Cực kì đói thì ăn cái gì cũng đều là món ngon có một không hai.
Sau khi lấp đầy bụng, từng cơn buồn ngủ ập đến, Hạ Sở thu dọn một hồi, định quay về đi ngủ.
Lúc cô bước ra, người đàn ông bên ngoài đã ngồi vào trước máy tính một lần nữa, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình, cứ như bên trong từng chuỗi ký tự không xác định kia đang có một thế giới thực sự.
Hạ Sở cảm thấy rằng lần này chính cô đã thắng, cô không chỉ đả kích được dáng vẻ kiêu ngạo của anh mà còn được ăn một hộp mì tôm ngon tuyệt, có nghĩ thế nào cũng cảm thấy có lời.
Con người mà, phải biết dừng lại đúng lúc, cho nên cô tiện tay giúp anh dọn rác.
Vốn còn muốn nói lời chào tạm biệt nhưng thấy anh tập trung như thế, cô không làm phiền nữa, xoay người rời đi.
Cô vừa đi, người đàn ông đang nhìn chằm chằm màn hình liền hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào tấm lưng mảnh khảnh của cô, cứ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Trên đường về nhà, Hạ Sở có chút tò mò, rốt cuộc người đó mấy giờ về nhà? Mấy giờ ngủ? Cứ làm việc bất kể ngày đêm như thế, rốt cuộc là đang bận chuyện gì chứ? Áp lực của Liên Tuyến đúng là rất lớn, cũng thường xuyên có người tăng ca đến khoảng mười giờ nhưng muộn thế này giống anh thì gần như không có.
Có thể là hiệu suất làm việc thấp đi, Hạ Sở nghĩ vậy, có người mười phút đã làm xong một bài thi, có người lại mất cả tiếng đồng hồ, đấy cũng là chuyện không còn cách nào.
Nghĩ như thế thì người đàn ông đó cũng rất đáng thương: Không có năng lực thì chỉ có thể dựa vào sự cố gắng; lại thêm tính tình không tốt, chắc là cũng không có ai giúp đỡ anh, không chừng còn bị người khác chơi khăm.
Haizz... Cũng không dễ dàng gì.
Hạ Sở lại nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình, cảm giác “cùng cảnh ngộ nên thông cảm nhau” lại dâng lên, đột nhiên trong lòng cảm giác có chút bi ai.
Đến ngày thứ ba, Hạ Sở không chỉ không thích nghi được với cuộc sống nhịp điệu nhanh cường độ cao này mà ngược lại đã gặp phải một nguy cơ cực kì lớn.
Tính logic của cô năm hai mươi tám tuổi cực kì