Hạ Sở cực kì háo hức chờ đợi câu trả lời, dường như lần này hơi lag, do tốc độ mạng không tốt sao?
Không đợi cô suy nghĩ nhiều, câu trả lời đã hiện ra.
—— Xin lỗi, không thể tìm thấy nội dung liên quan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở hơi thất vọng nhưng cũng có thể chấp nhận được: Dù sao cũng chỉ là sổ tay làm việc, sao có thể ghi chép mấy vấn đề tình cảm cá nhân cho được?
Ngay lúc cô định nhập vào vấn đề khác thì “sổ tay làm việc” tuyệt vời này lại lóe sáng lên.
—— Dựa theo nội dung bạn đã nhập, tìm từ trên mạng thấy các thông tin như sau.
Giỏi nha! Đôi mắt Hạ Sở sáng lấp lánh, nhìn nó với ánh mắt thích thú, hóa ra sổ tay này không chỉ kết nối được với mạng nội bộ, còn có thể tìm trên internet nha!
Màn hình lóe sáng, một đoạn chữ dài xuất hiện trên màn hình.
—— Theo số liệu thống kê, người mà các phụ nữ đã có chồng thích nhất chính là chồng của họ.
—— Người có quan hệ hôn nhân hợp pháp với bạn là Giang Hành Mặc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
—— Bạn thích Giang Hành Mặc.
Hạ Sở: “...”
Thích mới là lạ! Ai mà thích một tên đàn ông cặn bã chứ!
Hạ Sở cũng không tức giận. Cô thấy rốt cuộc thì sổ tay cũng chỉ là sổ tay, mặc dù nhìn thì rất giỏi nhưng cũng chỉ là một chương trình.
Những gì tìm thấy được đều là những thứ mang tính xác suất, chứ không phải những thứ hiểu tình cảm của con người. Trên lý thuyết vợ thích chồng thì không sai nhưng hôn nhân trên đời này có hàng trăm hàng nghìn loại, cũng có rất nhiều người không thích bạn đời của mình.
Hạ Sở suy nghĩ một lúc, mở một trang mới, ghi lại bản ghi chép mới: Người đàn ông thích nhất —— Hạ Hầu Chân; người phụ nữ thích nhất —— Dương Giai Dung.
Hạ Hầu Chân là ba cô, Dương Giai Dung là mẹ cô. Đây mới là hai người cô thích nhất!
Cô viết những điều này cũng không phải là vì bướng, mà cô nghĩ nếu như một ngày nào đó cô lại lần nữa quay về lúc vừa thi Đại học xong, cũng có thể nhắc nhở bản thân lúc hai mươi tám tuổi hiện giờ một chút: Hãy trân trọng bố mẹ, tránh xa người đàn ông cặn bã.
Tiếc là cô không biết ở đầu bên kia sổ tay còn có một người nữa.
Mà lúc người này khi nhìn thấy cô gõ dòng chữ này thì trái tim giống như bị ném lên trên tàu lượn siêu tốc đang lao về đích một cách điên cuồng.
Thời gian không còn sớm, Hạ Sở không tiếp tục “nghịch” sổ tay làm việc nữa, mà là đi tắm trong tâm trạng vui vẻ, tắm xong đi ngủ.
Ngày hôm nay, rốt cuộc quả tim treo lơ lửng nhiều ngày của Hạ Sở cũng đã được ổn định lại một chút.
Cô phải đến bộ phận kỹ thuật, cô phải dũng cảm đối mặt với vấn đề!
Thành công hay không thì phải xem ‘bạn’ đó, ‘bạn’ sổ tay bé nhỏ! Hạ Sở đã có sổ tay làm việc của mình, cả người đều có sức mạnh hơn.
Trên đường đến công ty, Hạ Sở nói với Ethan: “Lùi cuộc họp lúc tám giờ lại, tôi sẽ đến bộ phận kỹ thuật một chuyến.”
Khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của Ethan lúc này cũng lộ ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Sở thấy vậy thì trong lòng có hơi chột dạ, ngay cả Ethan giỏi giang như thế đều tin tưởng chính cô như thế, rốt cuộc năm cô hai mươi tám tuổi giỏi đến mức nào!
Sau khi đến Liên Tuyến trước tiên xử lý một số chuyện khẩn cấp, sắp xếp một số công việc thường ngày, tiếp đó Hạ Sở đi đến bộ phận kỹ thuật.
Sau khi quen thuộc hơn với tòa nhà này, Hạ Sở đã vô cùng kính trọng và khâm phục người đã thiết kế ra nó.
Lúc mới đến, có thể sẽ cảm thấy rằng trụ sở của Liên Tuyến quá rườm rà, lắt léo, quá dễ bị lạc. Sau khi hơi hiểu rõ thì biết được những lợi ích của việc thiết kế như vậy.
Dĩ nhiên tòa cao ốc thì phải rộng lớn nhưng địa vị càng lên cao đã vô tình làm cho các nhân viên nảy sinh khoảng cách, làm tăng độ khó khi hợp tác cùng nhau, làm giảm hiệu quả công việc cũng như bỏ lỡ sự ra đời của vô số ý tưởng hay.
Giờ đây với kết cấu này, hơi quen thuộc một chút thì sẽ phát hiện ra giữa các bộ phận nhìn thì độc lập với nhau nhưng lại hòa hợp vào nhau, ra khỏi phòng rất có thể gặp được bất kì ai.
Trước đây còn có một ví dụ vui tai vui mắt, được mọi người gọi một cách thân thiết là “Idea phòng pantry”.
Ví dụ nói đến một nhóm dự án đã gặp phải vấn đề khó, họp mười mấy lần đều không có cách giải quyết, trong lúc người phụ trách trốn vào phòng pantry nghỉ xả hơi đã gặp được người của nhóm dự án khác, tùy tiện nói mấy câu, vậy mà lại sáng tỏ thông suốt, vấn đề khó được giải quyết dễ dàng.
Thật ra cũng không có nói về những điều gì đặc biệt, chỉ là thay đổi suy nghĩ, thứ có thể nhìn thấy đã khác đi; Hơn nữa những thứ mà các nhóm dự án sở trường cũng khác nhau, vấn đề này khó với bạn, có lẽ chỉ là chuyện cỏn con với người khác.
Kiểu giao tiếp vừa liên quan lại vừa không liên quan này, có lúc sẽ va chạm tạo ra tia lửa cực kỳ tuyệt vời.
Hạ Sở đi thẳng đến bộ phận kỹ thuật, lúc đẩy cửa bước vào thì lập tức có vài người tiến lên vây quanh cô.
Bởi vì có sổ tay làm việc nên cô nhận ra được bọn họ.
Người đàn ông phía trước trên trán nổi lên ba cục u, khóe miệng khô nứt này tên là Tào Tư Viễn, là lập trình viên quan trọng phụ trách mảng test và điều chỉnh, và cũng là “đại tướng thân tín” của Hạ Sở.
Tào Tư Viễn vừa nhìn thấy Hạ Sở đến thì giống như nhìn thấy ‘cứu tinh’ (1), hận không thể rặn ra một hàng nước mắt: “Megan, cuối cùng cô cũng đến rồi.”
Hạ Sở: “...”
Cô rất muốn nói: Chú ơi, chú đừng khóc, chú mà khóc là cháu không chịu nổi đâu!
Tào Tư Viễn đã ba mươi lăm tuổi, Hạ Sở mười tám tuổi gọi anh là chú cũng là lẽ đương nhiên.
Dĩ nhiên đây không phải là lúc gào lên mà khóc, thời gian vô cùng cấp bách, nếu không nắm chắc một chút thì ngay cả khóc bọn họ cũng không cần đâu, trực tiếp cuốn gói về nhà là được rồi.
Tào Tư Viễn không nói những lời vô ích nữa, dẫn Hạ Sở đi qua, nhanh nhẹn thao tác hệ thống trước mắt.
Ngoài mặt thì Hạ Sở tập trung hết tinh thần để nhìn nhưng trên thực tế tâm trí cô đã sớm leo ra ngoài chín tầng mây rồi.
Cùng là lập trình viên như nhau, Tào Tư Viễn còn là một kỹ sư cao cấp nhưng nhìn bàn tay mũm mĩm của anh, lại nhớ đến những ngón tay thon dài trắng nõn của Dante... không so sánh thì không có tổn thương, Hạ Sở thở dài: dù sao anh Tào cũng cũng “già” rồi. không thể so được với anh bạn trẻ hai mươi tuổi được.
Nghĩ vậy cô lại nghĩ đến chuyện mình cũng đã hai mươi tám, có khi còn lớn hơn Dante vài tuổi thì liền buồn chán.
Tào Tư Viễn đã thức đêm mấy ngày nay, giọng nói cũng bị thuốc lá làm cho khàn khàn, anh nói với Hạ Sở: “Mấy cái bug này vẫn luôn không có cách nào giải quyết, tôi đã thử một thuật toán mới, viết lại đoạn code này nhưng vẫn không kết hợp được...”
Anh cứ nói không ngừng nghỉ, Hạ Sở chỉ có thể chăm chú lắng nghe, nhìn như nghiêm túc nhưng thật ra đã sớm rối tinh rối mù.
Có điều là ngày thường cô rất có tiếng nói, hơn một nửa bộ phận kỹ thuật đều là fan não tàn (2) của cô, cho nên không hề nghi ngờ nữ thần nhà mình xem không hiểu.
Tào Tư Viễn nói xong một hơi, mặc dù vấn đề còn chưa được giải quyết nhưng nhìn thấy Hạ Sở, anh đã cảm thấy tất cả đều chẳng phải việc gì nữa.
Ba năm trước, anh chưa bao giờ nghĩ rằng chính anh