Trầm Du Nhất bị Ôn Hành đè xuống giường, im phăng phắc như hộp thép không hở một khe gió.
Cậu có vô số suy nghĩ bật lên trong đầu, nhưng cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ lại buột ra thành một câu.
Trầm Du Nhất lúng túng hỏi, “Anh mặc cái, ờm, quần lót này, không thấy bị siết vào à?”
Ôn Hành giơ tay lau khóe miệng rỉ máu, bình tĩnh đáp lại.
“Vẫn còn dùng được.”
Trầm Du Nhất do dự một hồi mới vươn tay tháo mặt nạ của hắn ra, quẳng qua một bên.
Gương mặt Ôn Hành lộ ra.
Trầm Du Nhất thấy hơi đau lòng.
“Anh trước tiên… xuống khỏi người em đi đã.”
Thế mà Ôn Hành lại hết sức nghe lời, ngồi ra mép giường, đưa lưng về phía Trầm Du Nhất.
Cậu đứng lên, mở tủ quần áo của mình, lấy một chiếc quần đùi rộng rãi thoải mái còn nguyên tem mác ra.
“Thay cái này đi.” Ngừng một chút cậu lại nói, “Thay xong thì ra ngoài.”
Nói rồi đẩy cửa rời khỏi phòng.
Ôn Hành cởi cái quần bó đang mặc ra, thay bằng quần đùi hình dưa hấu mà Trầm Du Nhất mua, sau đó tự ra tủ quần áo của cậu lựa một cái áo phông kích cỡ trông khá lớn để mặc vào. Ra khỏi phòng, đi dưới ánh đèn sáng rỡ của phòng khách, lần đầu tiên sau ba tuần đằng đẵng thấy rõ gương mặt của Trầm Du Nhất.
“Ngồi đó đi.” Trầm Du Nhất chỉ về phía ghế sofa đối diện với mình, sau đó liếc nhìn hắn một cái, bảo, “Đồ anh mặc là của Bình An.”
Ôn Hành từ chối đưa ra ý kiến, chỉ gật đầu một cái rồi ngồi xuống vị trí mà Trầm Du Nhất chỉ.
Chân hắn rất dài, ngồi ở tư thế một chân co một chân duỗi. Quần đùi in họa tiết hình quả dưa hấu mặc lên trông cũng không hề sai trái, còn mang theo cảm giác đang đi nghỉ ở vùng nhiệt đới.
Có điều Trầm Du Nhất nghĩ tới việc ngoài cái quần đùi đó ra, bên trong hắn không mặc một cái gì hết, tự nhiên lại thấy hơi lúng túng ngượng ngùng.
“Ừm, anh ——” Trầm Du Nhất đẩy về phía hắn một túi tăm bông sát trùng và một cái gương, ý bảo Ôn Hành lau khóe miệng bị rách đi. “Sao anh không gọi em một tiếng—— “
Ôn Hành liếc nhìn Trầm Du Nhất, đoạn quay đầu đi, nhìn cái bình hoa trống huơ trống hoác để bên cửa sổ.
“Chẳng phải chính em nói à.”
Trầm Du Nhất cũng không biết mình đã nói gì, ngẩn ra, “Hở?” một tiếng.
“Em ghét nhất là lúc anh gọi tên em.”
Cậu nhớ ra rồi. Tuy rằng đó không phải ý cậu muốn nói với Ôn Hành, nhưng cũng đâu ngờ hắn thà chịu ăn đập chứ cũng không gọi tên mình.
Tự nhiên Trầm Du Nhất lại thấy hơi áy náy.
Thấy Ôn Hành vẫn không có ý động tay làm gì cả, cậu cũng chỉ đành chủ động mở túi tăm bông, bẻ một đầu để thuốc sát trùng tự động tràn ra thấm vào đầu bông. Đoạn, cậu đứng lên, đi tới ngồi xuống bên cạnh Ôn Hành.
“Ngồi yên.” Vừa nói, Trầm Du Nhất vừa dùng bông chấm lên khóe miệng bị rách của hắn, cố tình ấn mạnh chút.
Ôn Hành khẽ “Hừ” một tiếng, cậu lại nhẹ tay, cuối cùng dán một miếng dán cá nhân hình Doraemon lên.
“Anh tới đây làm gì?”
Ôn Hành im lặng không đáp.
“Tại sao lại mặc… như vậy?”
Vẫn không chịu mở lời.
Trầm Du Nhất dựa vào sofa thở hắt ra, lại cảm giác dưới mông có gì cộm cộm, ngồi không thoải mái chút nào.
Vừa sờ thử một cái, đã lấy ra một cái dildo màu đen.
“… Anh…”
“Không phải của anh.” Lần này Ôn Hành nói nhanh lắm, “Của Lữ Bình An đấy.”
Trầm Du Nhất: “… Phải không đó?”
Hắn lại không nói gì nữa, bướng bỉnh nhìn chằm chằm món đồ trong tay Trầm Du Nhất.
“Ôn Hành, anh đang tính làm gì thế?” Trầm Du Nhất ném cây gậy dildo lên người hắn, trong mặt lộ vẻ không thoải mái, còn hơi ửng đỏ, “Rốt cuộc anh muốn làm gì cơ chứ— “
“Em đừng khóc.” Ôn Hành thấy cậu lại chuẩn bị khóc, để cho chắc hắn nói luôn, “Anh lập tức đi về ngay.”
“Em không khóc.” Trầm Du Nhất nói, “Lần trước không phải em đã nói rõ ràng rồi à, chúng ta chia—”
“Chia tay, nói rõ rồi.” Ôn Hành nhìn cậu chăm chú, như thể nhìn mãi cũng không đủ. “Nhưng anh chưa nói đồng ý.”
Lồng ngực Trầm Du Nhất nhấp nhô kịch liệt mấy cái, mắt
lại đỏ hoe lên.
“Anh lúc nào cũng thế này, anh có từng nghĩ chưa——” Trầm Du Nhất đột nhiên đứng bật dậy, dáng vẻ kích động. “Không phải chuyện gì em cũng nghe theo lời anh.”
“Em là của riêng em, không phải món hàng bán đứt cho anh, Ôn Hành!” Trầm Du Nhất nói, “Anh buông tha cho em đi, em cầu xin anh đó.”
Ôn Hành dại cả người, như thể không ngờ rằng Trầm Du Nhất sẽ nói rõ trắng đen đến như thế, còn nói lớn tiếng dữ dội đến như vậy.
Lần đầu tiên Ôn Hành phát hiện hóa ra bản thân không hiểu Trầm Du Nhất, bởi thế mới không biết cậu cũng có thể bốc cháy thành một ngọn lửa thật lớn.
Trước đây, hắn luôn bề bộn công việc, chuyện rạng sáng mới về nhà là chuyện bình thường. Hầu như lần nào Trầm Du Nhất cũng đều đã ngủ, vừa ấm áp lại vừa mềm mại nằm trên giường, thở đều đều, ngoan như một chú bồ câu nhỏ.
Đôi khi Ôn Hành cũng sẽ đánh thức cậu, đè cậu xuống. Thường thì Trầm Du Nhất không chủ động trèo lên người hắn, nhưng nếu Ôn Hành yêu cậu, cậu cũng ít khi từ chối. Thậm chí có mấy lần hắn uống say mèm, làm cậu chảy máu, cậu cũng sẽ chỉ mềm nhũn gọi lên hắn, dùng âm thanh thút thít như trẻ con kêu đau.
Ôn Hành ghét rất nhiều thứ, ví dụ như bóng bay và chó, thậm chí ghét cả việc phải ăn uống. Nhưng nhìn thấy Trầm Du Nhất là tâm trạng hắn lại tốt hẳn, cho dù ngày hôm đó trời đầy mây mịt mù hay là ngày không mây nắng chói chang đi nữa. Nếu có gì không hay xảy ra, hắn chỉ nghĩ tới việc sẽ ôm Trầm Du Nhất vào lòng, để không điều gì khiến cậu sợ có thể tới gần cậu được.
Nếu như có điều gì hắn ghét ở Trầm Du Nhất, thì thực ra cũng khá nhiều. Hắn ghét lúc cậu nói ‘Không’ với hắn, ghét lúc cậu im lặng, ghét lúc cậu ngẩn người suy nghĩ điều mà hắn không cách nào nhìn thấu được.
Ôn Hành ghét nhất là khi Trầm Du Nhất không phải là của Ôn Hành. Hắn muốn Trầm Du Nhất là của Ôn Hành cơ.
Nhưng Trầm Du Nhất nói, em là của riêng em, không phải món hàng bán đứt cho anh. Cậu cầu xin Ôn Hành buông tha cho cậu.
Suy nghĩ hỗn độn của Ôn Hành bị những lời này bổ xuống một nhát chí mạng, hóa ra mọi sự đều có nguyên nhân cả. Tại sao Trầm Du Nhất cứ muốn nói lại thôi, tại sao Trầm Du Nhất lại khóc, tại sao Trầm Du Nhất cứ dần dần tránh né hắn, làm những chuyện khiến hắn không vui.
Hóa ra là thế, Ôn Hành nghĩ, thì ra là như thế.
Thì ra là Trầm Du Nhất không phải là của hắn, chưa từng, cũng sẽ không bao giờ.
Trầm Du Nhất là của riêng cậu mà thôi. Nếu như Ôn Hành muốn có được cậu, vậy thì trước hết phải dùng hai tay dâng chính mình lên trước đã.
Hắn đã hiểu vì sao Trầm Du Nhất lại vừa khóc, vừa nói thích hắn, lại vừa vứt bỏ hắn rồi.
Bởi vì không phải Trầm Du Nhất chưa từng muốn có Ôn Hành, chỉ là cậu mãi chẳng có được hắn mà thôi.