Trầm Du Nhất không thể nào không gặp lại Ôn Hành được.
Trước đây, hắn tìm đủ loại lí do để khiến Trầm Du Nhất tới gặp mình, hiện giờ hắn cũng không phải là không thể tiếp tục kiếm cớ nữa.
Suy nghĩ một chút, Ôn Hành gửi một tin nhắn cho Trầm Du Nhất.
Trầm Du Nhất vừa mới làm xong một đề mục công việc, đang duỗi tay vươn vai thì điện thoại rung lên.
Là Ôn Hành, cậu liếc mắt là thấy, nhưng để tới tận giờ nghỉ trưa mới mở ra đọc.
Tin nhắn rất ngắn gọn, là giọng mà Ôn Hành vẫn thường hay dùng để nói chuyện.
“Đồ của em vẫn còn ở chỗ anh, gọi lại cho anh.”
Trầm Du Nhất đọc xong, khóa màn hình điện thoại, chưa nhắn lại ngay.
Không phải là cậu muốn ngó lơ, chỉ là sợ lại nghe thấy giọng nói giống như đêm hôm qua của Ôn Hành.
Cậu cảm thấy bản thân biết rất rõ vì sao hắn lại gọi điện thoại cho mình như thế.
Có thể là vì nghi thức dừng xe sau chia tay chỉ kéo dài ba mươi phút đồng hồ của Ôn Hành vẫn chưa diệt được tận gốc thói quen có cậu ở bên cạnh, hoặc có thể là vì cậu là người nói lời chia tay trước nên Ôn Hành nổi giận.
Hoặc có thể là đơn giản hơn thế, chỉ đơn giản là Ôn Hành không hề hiểu ý mà Trầm Du Nhất muốn nói. Ví dụ như mấy năm về trước, Ôn Hành rất thích bảo rằng Trầm Du Nhất là người “dễ nói chuyện”, có lẽ thật ra hắn chưa bao giờ hiểu cậu nói gì.
Dù là cái nào thì Trầm Du Nhất cũng không muốn nghe lại giọng nói nghèn nghẹn đêm qua của Ôn Hành.
Tinh thần cậu hơi suy sụp, trước lúc đi xuống căng-tin ăn cơm bèn bỏ một chiếc thạch hoa quả lớn vào túi áo.
Chẳng biết sao hôm nay căng-tin rất đông đúc lộn xộn. Cậu nhìn lướt qua thấy cũng không có vấn đề gì hết, vậy là cứ thế an phận đứng cuối hàng chờ mua món cà tím nướng cho bữa trưa.
“Trầm Du Nhất.”
Hình như là nhớ Ôn Hành nhiều quá rồi nên đâm ra bây giờ nghe được cả giọng hắn gọi mình như hồi xưa bị thầy chủ nhiệm gọi lên bảng vậy. Trầm Du Nhất lắc đầu xua tan ý nghĩ đó đi, mắt ngóng nhìn khay cà tím nướng vơi dần, cảm thấy hơi sốt ruột.
“Trầm Du Nhất!”
Trầm Du Nhất, mày vẫn còn chưa thôi nhớ người ta nữa à. Có nhớ cũng vô ích thôi, chi bằng thay vào đó nghĩ xem hôm nay liệu có được ăn cà tím nướng hay không đi kìa.
…
Cổ tay Trầm Du Nhất chợt đau nhói.
Cậu hoảng đến giật bắn mình, vừa quay sang đã thấy Ôn Hành đang trầm mặt, đứng kế bên nắm cổ tay cậu. Bên cạnh hắn là phó tổng của công ty cậu làm.
“Gọi em mấy lần mà không nghe à?”
Trầm Du Nhất ngơ ngác không kịp phản ứng lại, bị Ôn Hành kéo ra khỏi hàng.
“Sao anh nhắn tin mà không trả lời?”
Trầm Du Nhất không biết tại sao Ôn Hành lại ở đây, khiến cậu chẳng biết phải làm sao, hết cách chỉ biết nhìn phó tổng, chào một câu “Chào Tiền tổng ạ” để đánh trống lảng.
“Trầm Du Nhất!”
Lúc này cậu mới nhìn về phía Ôn Hành, do dự đáp, “Em không cần nữa, anh đem vứt đi.”
Đã có rất nhiều ánh mắt đổ về phía họ. Trầm Du Nhất không có nhiều kinh nghiệm xử lý mấy tình huống rối ren thế này, nhưng những ánh nhìn đó khiến cậu rất khó chịu.
Tiền tổng vỗ nhẹ bả vai Ôn Hành nhắc nhở, “Dắt theo người bạn nhỏ đi, có gì vừa ăn vừa nói chuyện.”
Trầm Du Nhất đã chẳng còn là bạn nhỏ gì đó nữa rồi, nhưng Ôn Hành cũng không phản đối, lôi cậu đi thẳng. Hắn căn bản không để tâm xem lực tay mình mạnh hay yếu, cổ tay Trầm Du Nhất có đau hay không.
Cổ tay cậu đau muốn chết, loạng choạng đi theo bọn họ vào khu nhà ăn của ban điều hành, chỗ ngồi ở đây rộng rãi hơn nhiều.
Tay Ôn Hành vẫn siết rất chặt.
Cậu liếc nhìn Tiền tổng rồi lại nhìn Ôn Hành, cuối cùng vẫn không dám mở miệng bảo Ôn Hành bỏ tay mình ra.
“Để tôi đi xem hôm nay có gì ăn.” Tiền tổng cười bảo, không buồn nhìn thực đơn bày trên mặt bàn, tự giác đứng lên rời đi. Trầm Du Nhất nhác thấy anh ta đi thẳng ra khỏi phòng ăn, căn bản chẳng phải là đi để “xem có gì ăn”.
“Anh buông em ra trước được không?” Trầm Du Nhất liếc nhìn Ôn Hành rồi lại cúi đầu.
“Làm sao?” Ôn Hành nắm cổ tay của cậu đặt lên mặt bàn. Những ngón tay trắng nõn của Trầm Du Nhất lập tức co lại. “Như thế này cũng không phù hợp à?”
Trầm Du Nhất cắn môi.
“Bởi vì em hơi đau.” Dừng một chút cậu mới nhẹ giọng nói, “Lực tay của anh rất lớn.”
Ôn Hành rõ ràng bị làm cho sửng sốt. Trầm Du Nhất không nhìn hắn nên cũng không hay biết.
Hắn vội buông tay, cổ tay gầy gò của cậu đã hằn vết tay, đỏ hồng lên, có vẻ không chỉ là “hơi đau”.
Hắn không biết nói gì, lời xin lỗi lặn một vòng trong miệng rồi lại bị nuốt ngược trở lại.
“…Sao lại không cần nữa?” Ôn Hành nói tiếp câu chuyện ban nãy, “Đồ của em mà.”
Trầm Du Nhất quay đi, tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
Ôn Hành cúi đầu, vốn là định nhìn xem cổ tay Trầm Du Nhất sao rồi, nhưng lại thấy túi áo len xám phồng lên
một cục, không nhịn được vươn tay sờ thử.
“Đây là gì thế?”
Trầm Du Nhất không phản ứng kịp, thạch hoa quả trong túi bị hắn lấy mất, cầm lên ngắm nghía trước mắt.
Cậu vừa rối vừa ngại, trong lòng lại đang cảm thấy rất khó khăn, vội quơ tay ra giật lại.
“Đừng nhìn,” Trầm Du Nhất nói, “Trả lại cho em.”
Ôn Hành giơ thạch hoa quả ra xa khỏi tầm với của Trầm Du Nhất. Cậu không muốn phải chồm người đè lên người hắn nên ngồi bất động.
“Em thích ăn thạch hoa quả à?”
Trầm Du Nhất không hiểu tại sao Ôn Hành lúc nào cũng thích bắt nạt mình như thế, tự nhiên lại muốn khóc, nhưng nhịn được.
“Anh tới làm gì —— “
Vốn dĩ Trầm Du Nhất muốn nói là, không phải đã bảo anh đừng tới cho em làm nữa à, nhưng bị Ôn Hành ngắt lời.
“Anh đến gặp Tiền Chân.” Ôn Hành rất bình thản đáp lại. “Cậu ta mới mua xe nên bảo anh qua xem một chút.”
Trầm Du Nhất cũng không lên tiếng nữa.
Im lặng một hồi, Ôn Hành lại dùng giọng bình tĩnh hỏi Trầm Du Nhất, tại sao lại không muốn ở bên cạnh hắn nữa.
Trầm Du Nhất trong lòng khó chịu đến mức muốn ói.
Sáng nay cậu chỉ ăn một cái bánh bao nhỏ, trưa đã đói lắm rồi lại bị Ôn Hành kéo đi, bị hắn ép buộc nói ra mấy lời đau lòng.
Cậu ngẩng đầu nhìn đường xương hàm sắc lẹm của Ôn Hành, hé miệng định nói.
“Em đừng nói cái gì mà đồ tây trang không thể đeo cùng với đồng hồ điện nữa.” Ôn Hành quay sang, nhìn thẳng vào mắt câu nói. “Anh bỏ 1500 tệ mua một cái rồi, cũng không phải là không thể đeo được.”
Trầm Du Nhất tự nhiên quên sạch lời muốn nói.
“Mua… Mua cái gì cơ? Đồng hồ điện thoại của học sinh tiểu học á?”
“Ừ.” Ôn Hành nhìn cậu, mở nắp thạch hoa quả trên tay ra. “Chẳng phải chính em nói thế à?”
Mắt Trầm Du Nhất dán chặt vào cái thạch trên tay hắn, lo lắng đến mức nuốt nước miếng mấy bận. Đây là cái thạch hoa quả cuối cùng còn lại trong số mua để ở công ty đó. Thạch mua lần trước còn quên chưa mang tới. Nếu Ôn Hành muốn ăn thì cậu cũng hết cách, nhưng hôm nay mà không được ăn thạch từ giờ tới tận lúc tan làm…
“Trầm Du Nhất, nói chuyện đi chứ.” Ôn Hành ngừng tay, nhìn thẳng Trầm Du Nhất, “Anh không được đeo đồng hồ điện thoại à?”
“Không phải thế, xin lỗi ——” Trầm Du Nhất căn bản không còn sức mà phản kháng, “Em, ý em không phải như thế. Em không biết nó lại đắt tiền như thế… Anh mua làm gì cơ chứ…”
Ôn Hành chợt quay đầu ngó nghiêng bốn phía, sau đó mới quay lại về phía cậu, như thể có gì bí mật lắm, đoạn giơ cổ tay trái lên cho Trầm Du Nhất xem.
Một chiếc đồng hồ điện tử màu xanh dương – đen bằng nhựa, ngự trên cổ tay Ôn Hành. Ở vị trí xương cổ tay có một cái núm nhô ra, thoạt trông đeo không được thoải mái cho lắm.
Trầm Du Nhất ngơ ngác giơ tay ra sờ chiếc đồng hồ, không nói gì.
Đến pin hắn còn không biết đường mà lắp vào nữa.
“Anh đeo lên rồi…”
Ôn Hành gạt ống tay áo che đi, làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra hết. Hắn cầm thạch hoa quả đã mở nắp, kèm cái thìa nhỏ cắm vào, rồi đặt trước mặt Trầm Du Nhất.
“Ừ.” Hắn nói, “Ăn đi.”
Trầm Du Nhất như thể vẫn chưa phản ứng lại kịp, cứ ngồi nhìn thạch hoa quả trên bàn mà không ăn.
Ôn Hành nhìn cậu, dừng một chút rồi lại lên tiếng, như đang giải thích.
“Lúc lắp pin vào nó cứ sai sai ấy, tiếng nó cứ… là lạ.”
Hàng mi Trầm Du Nhất run lên.
Ôn Hành nhét cốc thạch hoa quả vào tay Trầm Du Nhất.
“Ăn a.”
Trầm Du Nhất cúi đầu, ngoan ngoãn cầm thìa lên xúc từng miếng từng miếng thạch bỏ vào miệng. Nhai mấy miếng, nước mắt lăn xuống gò má.
Chẳng biết có phải là đau lòng vì bị Ôn Hành chen ngang, không ăn được món cà tím nướng hay không nữa.