Editor: Ngọc Diễm Hepc & Thư
Một đường tăng tốc chạy về nhà thờ tổ, sắc mặt Sở Kiều hết sức nặng nề. Mới vừa rồi trong điện thoại Phùng Thiên Chân nói không rõ ràng, cô nghe mơ mơ màng màng, nhưng trực giác chuyện này có liên quan tới cô.
Cô đẩy cửa xe xuống, thấy chiếc Hummer màu đen xông tới, nghênh ngang dừng lại. Người đàn ông trong xe mở cửa ra, nhìn thấy cô rõ ràng ngẩn người.
Bốn mắt nhìn nhau, Sở Kiều không hề tránh, con ngươi đen nhánh đối diện đôi mắt anh.
"Cậu, cậu trở lại rồi!" Dì Lan đứng ở ngoài cửa lớn chờ, nhìn thấy bọn họ trở về lập tức chạy tới, "Mau vào đi thôi, bên trong rất rối loạn!"
Ánh mắt Quyền Yến Thác lảng tránh, quay đầu hỏi dì Lan: "Có chuyện gì xảy ra?"
"Ôi!" Dì Lan cau mày thở dài một tiếng, theo bản năng nhìn về phía Sở Kiều, "Đêm hôm đó bà cụ kêu người mang cậu Trì về, cậu ấy vẫn cáu kỉnh, ai biết hôm nay cậu ấy giam mình trong thư phòng, lại tìm được một khẩu súng......"
Khóe mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt nhuộm đầy lửa giận. Thằng nhóc Trì Việt chết tiệt này, rốt cuộc muốn như thế nào?!
Anh không nói bất cứ điều gì, cúi đầu bước nhanh vào, vẻ mặt rõ ràng lo lắng xuống.
Nghe được dì Lan nói gấp gáp, Sở Kiều cũng sợ hết hồn. Cô mím môi, theo chân người đàn ông phía trước, đi lên lầu hai.
Mới vừa lên đến lầu hai liền nghe được tiếng Phùng Thiên Chân kêu lên, mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở. Còn có giọng nói lo lắng của Quyền Chính Nghi: "Việt Việt, con không cần hù dọa mẹ, bỏ súng xuống nhanh lên!"
Trì Việt ngồi ở trên cửa sổ bên ngoài thư phòng, quả nhiên trong tay đang cầm một khẩu súng. Nòng súng màu đen, thân súng tỏa sáng, hiển nhiên là vì đã từng có người dùng nên bị mài mòn, ánh tia u tối.
Trong lòng Sở Kiều thắt lại, nhớ tới trước kia ông cụ nhà họ Quyền đã từng cầm binh đánh giặc, trong nhà còn giữ lại khẩu súng thật cũng không cũng có gì kì lạ.
"Trì Việt, anh để súng xuống!"
Trái tim Phùng Thiên Chân cũng nhảy lên đến cuống họng, trong hốc mắt nén lệ, nức nở nói: "Có gì anh từ từ nói được không?"
"Tôi không muốn nói gì với cô!"
Trì Việt quay đầu, nhìn thấy Sở Kiều chạy tới, đáy mắt sáng lên.
Đứng ở ngoài cửa, lửa giận ở đáy lòng Quyền Yến Thác lập tức bốc cháy lên. Hóa ra thằng nhóc khốn kiếp này muốn lấy cái chết uy hiếp sao?
Vì không muốn kết hôn? Hay là vì cái gì khác?
Gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác đanh lại, nghiêng người nhìn về Sở Kiều, lại thấy đôi mắt cô chăm chú nhìn Trì Việt, vẻ mặt khẩn trương.
Phạm Bồi Nghi đỡ em chồng, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ khẩn trương: "Việt Việt, có chuyện gì thì nói với mợ, mau để súng xuống."
Căn bản Trì Việt lại không nghe lọt, cúi đầu không chịu nhìn bất cứ người nào.
Quyền Chính Nghi tiến lên một bước, giọng nói mang theo rung động: "Ngoan, con để súng xuống cho mẹ!"
"Mẹ, mẹ đừng buộc con!" Trì Việt ngửa đầu nhìn chằm chằm bà, trầm giọng nói: "Trong súng này có đạn!"
Lúc nghe được lời anh ta nói, sắc mặt Quyền Chính Nghi trắng ra, bà cắn môi, nén nước mắt.
Rất nhanh, Trì Quân Lương nghe tin cũng chạy tới, đồng thời Quyền Sơ Nhược cũng chạy tới.
Người trong nhà nhận được tin tức, trước sau cơ hồ đều trở về gấp.
Tất cả mọi người vây ở bên ngoài thư phòng, chỉ có bà cụ nhà họ Quyền ngồi ở sô pha phòng khách, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
"Trì Việt!"
Mắt thấy con trai như thế, Trì Quân Lương tức giận không nhẹ, tức giận nói: "Sao thằng nhóc con này đần độn thế, mau đưa súng cho ba!"
Đối mặt với sự tức giận của mọi người, Trì Việt vẫn không có biểu cảm gì.
Dừng một chút, ngón tay anh nhẹ giơ lên, đặt họng súng lên huyệt thái dương của chính mình, giọng nói hung dữ: "Nếu như ngay cả đối tượng kết hôn cũng không để cho con tự chọn, con liền nổ súng!"
"Việt Việt ——"
Quyền Chính Nghi hoàn toàn bị dọa sợ, lôi kéo cánh tay chồng, rơi nước mắt.
Mặc dù biết rõ con trai ngang bướng, nhưng cũng chưa từng thấy qua bộ dáng anh ta như thế. Trì Quân Lương ôm vợ mình, cánh tay cũng có chút phát run.
Biểu cảm trên mặt đứa nhỏ này làm lòng người rét lạnh, cho dù là cha mẹ ruột đều không chắc đến cuối cùng trong lòng của anh ta nghĩ như thế nào!
Nhìn động tác của Trì Việt, sắc mặt Phùng Thiên Chân đại biến, cặp mắt long lanh lập tức u ám. Trì Việt thà chết, cũng không muốn kết hôn với cô sao?!
Sau cùng Quyền Sơ Nhược mới trở về, biết được chút nội dung từ lời kể đứt quãng của dì Lan. Cô tinh ranh liếc qua Sở Kiều, sắc mặt có chút khó coi. Trước kia cô đã cảm thấy ánh mắt Trì Việt nhìn Sở Kiều không bình thường, khi đó không hề nghĩ sâu, ai biết giờ lại nháo thành ra như vậy.
Gần đây biểu hiện Trì Việt đã nhiều lần khiến Quyền Yến Thác bất ngờ. Đầu tiên là công khai đánh nhau tranh đoạt Sở Kiều với anh, bây giờ lại lại lấy chết uy hiếp không muốn kết hôn, thằng nhóc này thật sự vô cùng thủ đoạn, khiến anh nhìn với cặp mắt khác hẳn!
"Náo loạn đủ chưa!"
Hồi lâu, bà nội đi tới cửa, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén bắn ra khắp nơi.
Trì Việt nhíu mày nhìn sang, giọng nói nhàn nhạt, "Bà ngoại, bà đừng muốn con thỏa hiệp, con tuyệt đối không cưới Phùng Thiên Chân!"
Lúc anh ta nói lời này, ánh mắt không e dè nhìn về phía Sở Kiều. Nhất thời ánh mắt của mọi người đều chuyển động theo anh ta nhìn vào Sở Kiều.
Sở Kiều lúng túng đứng tại chỗ, tiến lùi không được. Lúc này cô cũng không thể nói thêm cái gì, vẻ mặt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.
Đôi mắt Phạm Bồi Nghi lạnh lùng nhìn chằm chằm sắc mặt Sở Kiều đang trầm xuống.
Bệ cửa sổ bên này, hai mắt Trì Việt thâm thúy, lặng yên lướt qua một vòng cười nhạt. Như là đã náo loạn thành dạng này, vậy thì định lớn hơn nữa đi, dù thế nào đi nữa anh ta quyết tâm, ai cũng đừng nghĩ làm cho anh ta quay đầu lại!
Lời mà bà nội nói ra trong nhà không có người dám ngỗ nghịch như vậy. Nhưng lại không nghĩ tới hôm nay Trì Việt dùng súng đặt lên đầu thẳng thắn uy hiếp cả bà mình?
Thật là có gan lớn!
Bà nội Quyền bĩu môi, lạnh lùng nói: "Thế nào, hôm nay thằng nhóc con muốn cho bà sáng mắt ra một chút à?"
Bà cụ quay đầu lại chỉ dì Lan, sắc mặt âm trầm, "Đi đi đến đầu giường của tôi lấy cây súng ra."
"Bà à?" Dì Lan hơi có chần chờ, không dám tự tiện.
"Đi!"
Lão thái thái tức giận, giọng nói không cho phép cự tuyệt.
Dì Lan gật đầu một cái, xoay người đi đến phòng lấy súng. Bên này sắc mặt Quyền Chính Nghi đại biến, khóc lại gần: "Mẹ, mẹ đây là......"
"Câm miệng!"
Bà nội trầm mặt, tức giận nói: " Chính Nghi, con nghe kỹ cho mẹ, nếu nó có can đảm nổ súng thật, con coi như không sinh cái thằng khốn kiếp này! lang trong vắt ngọc cũng khi tất cả uổng công nuôi con bạch nhãn lang!"
Bà nội quay đầu nhìn về phía Trì Quân Lương, nhíu mày nói: "Quân Lương, con nghĩ thế nào nói?"
"Mẹ!" Thời điểm này, Trì Quân Lương nào dám nhiều lời, ôm lấy vợ đang rơi lệ, nói: "Toàn bộ do mẹ làm chủ!"
"Ừ." Cuối cùng bà nội vừa ý.
Dì Lan đang cầm đồ trở lại, cẩn thận đưa tới trong tay bà cụ.
Bà nội Quyền cất bước đi vào thư phòng, cầm súng mở an toàn chốt ra, giơ tay ném ở trên bàn sách, hai mắt sắc bén nhìn Trì Việt, nói: "Đồ khốn kiếp, con nhìn kỹ cho bà, ông ngoại con ra chiến trường dùng cái này, họng súng kia đã từng nhuốm máu, con có gan dùng cái này mà nổ súng, để cho ông ngoại con cũng xem bản lãnh của con!"
Cây súng này Trì Việt biết. Khi còn bé anh ta thường thấy ông ngoại lau, hơn nữa có giải thích lai lịch cây súng này cho bọn họ.
Hôm nay bà ngoại nhét khẩu súng trước mặt anh ta, lập tức anh ta ý thức được hành động của mình thật quá mức! Kể từ sau khi ông ngoại qua đời, cây súng này vẫn luôn trân quý đặt bên người bà ngoại, chưa bao giờ lấy ra cho anh ta nhìn thêm lần nào nữa!
Trì Việt nhếch môi, đáy lòng phức tạp. Ban đầu anh ta nhiệt huyết dâng trào, lúc này như tỉnh táo lại, lý trí lại chiếm cứ đầu óc của anh ta, suy nghĩ hoạt động bình thường.
Bà nội theo dõi ánh mắt của anh ta, sau khi nhìn thấy cảm xúc anh ta thay đổi, không dấu vết quay đầu lại, nhìn về phía Quyền Yến Thác.
Vừa đúng lúc Quyền Yến Thác cũng ngẩng đầu, bà cháu hai người đối mắt liền hiểu ngầm trong lòng.
Quyền Yến Thác lặng yên không tiếng động đi tới, trong giây lát trở tay ôm lấy bả vai Trì Việt, hai cánh tay khỏe mạnh đè đôi tay cố gắng giãy giụa của anh ta, nhẹ nhàng gỡ súng trong tay anh ta xuống.
Chiêu thức này vẫn là theo bà nội học. Quyền Yến Thác sâu sắc cảm nhận được mưu tính sâu xa của bà nội nhà mình!
Đoạt lấy súng, Quyền Yến Thác kéo người từ ban công qua, đẩy anh ta về phía mọi người.
Quyền Chính Nghi tiến lên trước nhất trước, kéo Trì Việt đến bên cạnh, nước mắt trên mặt vẫn còn: "Trì Việt ơi, con sắp hù chết mẹ rồi!"
Trì Quân Lương cũng tức giận phát run, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, ông không có cách nào trách cứ con trai trước mặt mọi người được.
Mắt thấy mọi chuyện được giải trừ, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Quyền Yến Thác siết lấy súng, len lén liếc nhìn, không ngờ trong súng có đạn thật. Gương mặt tuấn tú của anh trầm xuống, lại liếc về phía Trì Việt, tự dưng lại cảm thấy kích động muốn đập anh ta!
Thằng nhóc ngu ngốc kia thật sự chán sống rồi! Má nó chứ. Nếu lỡ cướp cò thì làm sao!
Sở Kiều đứng ở phía ngoài nhất, cũng không tiến lên. Cô cụp mắt, thấy Phùng Thiên Chân lặng lẽ thối lui khỏi đám người, sắc mặt trắng bệch rời đi.
Cô xoay người đi đuổi theo, kéo người lại, "Thiên Chân, em muốn đi đâu?"
"Về nhà." Phùng Thiên Chân cúi đầu, Sở Kiều không thấy rõ thần sắc trên mặt cô thế nào.
Sở Kiều thở dài, thử dò xét nói: "Muốn chị tiễn em ra ngoài không?"
"Không cần." Phùng Thiên Chân ngẩng đầu lên, thần sắc dưới đáy mắt bình thản: "Con đường này tôi đã đi hơn hai mươi năm, làm sao mà lạc đường được chứ?"
Lời của cô có thâm ý khác, Sở Kiều nghe hiểu, trái tim bỗng nhiên quặn thắt lại.
Phùng Thiên Chân quay đầu đi, chợt mím môi cười cười, "Chị dâu, chị nói cho Trì Việt, từ nay về sau tôi sẽ không quấn anh ấy nữa đâu!"
Cô chán nản xoay người rời đi, Sở Kiều cũng không lại đuổi theo nữa.
Lúc trở lại lầu hai, cô mới phát hiện tất cả mọi người đều sang sát vách. Nơi này được ngăn riêng ra, di ảnh treo trên vách tường màu trắng là cụ ông nhà họ Quyền.
Bà nội Quyền đứng ở phía trước, mặt bà nhìn về phía di ảnh, âm điệu không rét mà run: "Quỳ xuống!"
Trì Việt không nói hai lời, "đùng" cái liền quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng.
Cơ hồ lúc hai đầu gối của anh ta chạm đất, gậy trong tay bà nội cũng rơi xuống, "bốp" một tiếng, hung hăng đánh vào lưng Trì Việt.
Bởi vì dùng sức, nửa người Trì Viêth nghiêng về phía trước suýt ngã bèn lấy một tay chống đỡ. Anh ta cúi đầu, dùng sức cắn răng, cũng không có kêu đau ra một tiếng, thái độ bình thản.
Bà nội Quyền híp con ngươi một cái, vứt gậy trong tay trên mặt đất, gậy lập tức gãy thành hai khúc. Có thể thấy được lần này đánh xuống, bà đã dùng bao nhiêu sức lực!
"Quỳ cho ta, không được ăn cơm!"
Bà nội giận đến không kềm được, xoay người sang dặn dò.
Mặc dù Quyền Chính Nghi đau lòng lau nước mắt, cũng không dám cãi lời của mẹ mình.
Sở Kiều đứng ở cửa cầu thang, Phạm Bồi Nghi đỡ bà cụ xoay người, thấy cô đứng ở đấy, sắc mặt bỗng nhiên thâm trầm xuống. Chỉ là bà cụ vẫn không mở miệng, bà cũng không nói gì, cứ thế trở lại phòng ngủ.
Bên này Quyền Chính Nghi vẫn còn đang rơi lệ, vừa tức giận vừa đau lòng thằng con. Trì Quân Lương nắm bả vai của bà, vẻ mặt cũng rất khó coi.
Tâm tình của mọi người đều không tốt, Sở Kiều là một người ngoài, không có tiện lưu lại.
Vốn là muốn chào hỏi bà nội nhưng khi tưởng tượng đến ánh mắt bà nhìn mình vừa rồi, cô khổ sở cười cười, đáy lòng ngũ vị tạp trận.
Bất luận cô có giải thích thế nào thì chuyện này vẫn cứ có chút quan hệ với cô.
Vào giờ phút này, cho dù cô có mau mồm mau miệng cỡ nào, cũng không cách nào cãi lại cái gì được.
Đi tới trước xe, tay Sở Kiều bị người ta bóp chặt. Cô quay đầu nhìn sang, ánh mắt giật giật.
Quyền Yến Thác đi theo cô ra ngoài, kéo tay cô, sau khi thấy đáy mắt cô hoàn toàn bình thản, tim hung hăng quặn đau.
Ánh mắt của cô mang ý hỏi, Quyền Yến Thác như nghẹn ở cổ họng, đột nhiên không biết phải nói gì.
Chờ hồi lâu thấy anh cũng không mở miệng, Sở Kiều thấp cười một tiếng, nói: "Thứ hai gặp lại."
Cho đến khi bóng xe của cô đi xa, đôi mắt sâu thẳm của Quyền Yến Thác mới bắt đầu dâng trào hàng loạt cảm xúc mãnh liệt.
Thứ hai gặp nhau ở cục dân chánh.
Tô Lê nhận được điện thoại của Sở Kiều, vội vàng chạy tới bờ sông.
Sở Kiều ngồi ở bên bờ, nhìn thấy cô, lập tức cười cười, "Sao đến trễ thế?"
"Đi mua bia nè!" Cô xách theo đồ tới ngồi xuống.
Tối nay không gió, mặt sông sóng gợn lăn tăn.
"Không sao chứ?" Tô Lê nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, trong lòng vẫn là lo lắng chuyện cô bị hù dọa. Lá gan Sở Kiều rất nhỏ, bình thường phim kịnh dị cũng không dám xem, buổi tối hôm đó bị dọa sợ thành như vậy.
"Không có việc gì." Sở Kiều nhìn chằm chằm cô, đáy mắt một mảnh sáng ngời, "Hiện tại một mình tôi cũng dám xem phim kinh dị rồi đó. Từ trong nước đến ngoài nước, kiệt tác nào cũng xem rồi! Trinh Tử gì gì đó cũng xem hết rồi!"
"Thiệt hay giả?" Tô Lê không tin, mặt đầy hoài nghi.
Sở Kiều hất cằm lên, "Đương nhiên thật, nhà tôi một đống kìa!"
Hai người ngồi ở bờ sông, giống như thời đi học như vậy, mỗi người một lon bia, nâng cốc nói cười.
"Kiều Kiều!" Tô Lê thở dài, nhẹ giọng hỏi hỏi: "Cô thật sự quyết định rồi à?"
Hồi lâu, Sở Kiều nhẹ nhàng ừ, coi như là trả lời.
Mặc dù Tô Lê hỏi mơ hồ, nhưng Sở Kiều lại hiểu rõ, cô ấy đang hỏi chuyện ly dị.
Nghe được câu trả lời của cô, ánh mắt Tô Lê tối lại, đau lòng ôm lấy cô, "Tôi không muốn cô đi mà."
"Đứa ngốc!" Sở Kiều sờ sờ đầu của cô, nói: "Tôi cũng không phải không trở lại nữa, một năm mà thôi, rất nhanh!"
Cô đưa tay lấy ra một cái chìa khóa, giao vào tay Tô Lê, "Có thời gian giúp tôi xem nhà nhé, đừng để cho ăn trộm trộm sạch."
"Biết rồi." Tô Lê nhận lấy cái chìa khóa, lại đem cúi thấp đầu, chỉ sợ để cho cô nhìn thấy nước mắt của mình.
Vào những thời điểm thé này, Tô Lê không được khóc, ít nhất cô nên mỉm cười, như vậy mới có thể tiếp thêm sức lực cho Sở Kiều.
Trong lòng cô rõ ràng, lúc này người duy nhất có thể đứng bên cạnh Sở Kiều chỉ có cô!
Sở Kiều móc ra một phong thơ, lại kín đáo đưa cho Tô Lê, "Tôi bán công ty rồi, tiền còn lại không nhiều lắm nhưng đều ở đây cả!"
"Đừng!" Tô Lê đẩy vội trả lại, lại bị cô đè mu bàn tay lại.
Hai tay Sở Kiều giữ chặt bả vai của cô, ánh mắt ảm đạm nói: "Tô Lê, hai năm qua may nhờ có cô, đây là cái cô nên được!"
Cô đã bán hết công ty và xe, chỉ còn lại căn nhà kia của bà ngoài. Cô muốn giữ lại phòng ốc, lưu lại một căn nhà cho mình.
Nếu như Tô Lê không lấy số tiền kia, Sở Kiều sẽ mãi mãi không an tâm. Cô nắm chặt lòng bàn tay, hốc mắt ê ẩm khó chịu.
"Tôi bán công ty, nhưng nhãn hiệu của Thì Nhan tôi vẫn còn giữ lại!" Ánh mắt Sở Kiều kiên định, giấc mộng trong lòng cũng không hề tan biến.
Tô Lê gật đầu một cái, đương nhiên biết ý của cô. Chỉ là trong lòng rất khó chịu, muốn rơi lệ.
Giây lát sau, cô cầm lon bia, cụng với Sở Kiều một cái, hỏi cô: "Khi nào thì đi?"
"Máy bay cất cánh vào chiều thứ hai."
"Nhanh như vậy à?"
Sở Kiều nhún nhún vai, cười nói: "Tôi đã liên lạc với trường học ở La Mã, học viện người ta đồng ý để tôi tiếp tục khóa trình còn đang dang dở, đương nhiên tôi sẵn lòng rèn sắt lúc còn nóng thôi!"
Tô Lê uống cạn một lon bia, lại mở một lon mới ra, tựa đầu trên vai của Sở Kiều, "Tôi đi tiễn cô."
"Đừng!" Sở Kiều không chút suy nghĩ cự tuyệt, được chút nể tình.
Ánh mắt Tô Lê trầm xuống, tức giận nói: "Tại sao?"
"Cô khóc lên quá khó coi, tôi không muốn mất thể diện xuống phi trường đâu!"
"Cái con nhóc chết tiệt kia!"
Hai người vui thì cười giận thì mắng, phiền muộn đáy lòng tản đi không ít.
Cộng với uống mấy lon bia, họ dựa lưng vào nhau ngồi chung một chỗ, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời.
"Tô Lê......"
Sở Kiều đột nhiên mở miệng, trong đôi mắt dâng lên gợn sóng nho nhỏ.
Tô Lê không hề phát giác sự khác thường, cười hỏi nàng: "Cái gì?"
Trăng tròn giữa bầu trời đêm sáng chói, Sở Kiều nhìn ánh trăng lúc sáng lúc mờ, môi đỏ mọng khẽ cong lên, "Cô thích Quý Tư Phạm đúng không?"
Nghe vậy, khóe miệng đầy ý cười của Tô Lê đột nhiên cứng đờ. Cô ngồi dậy, vẻ mặt thất lạc.
Đưa tay nắm chặt tay của cô, ánh mắt Sở Kiều ôn hòa, ý cười trên khóe môi nhàn nhạt, "Tại sao lại sợ đến như vậy? Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, cái loại đàn ông như người kia, nếu cô mà thích thì mới kỳ quái đó!"
"Ta......" Tô Lê mím môi, có chút xấu hổ.
Sở Kiều giơ tay lên vòng lấy bả vai của cô, con ngươi đen nhánh tỏa sáng lấp lánh, "Tô Lê, cám ơn cô đã ở bên cạnh tôi."
Ban đầu người thích Quý Tư Phạm trước chính là Tô Lê, khi đó Sở Kiều không hề đặt anh ta ở trong lòng. Đầu tiên là Tô Lê luôn đi theo bên cạnh cô và Quý Tư Phạm, sau này cô ấy liền dần dần xa lánh, về sau nữa khi có Quý Tư Phạm xuất hiện Tô Lê cũng sẽ né tránh.
Nếu là Sở Kiều của ngày trước, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không nói rõ cho Tô Lê biết. Nhưng sau khi trải qua những chuyện gần đây, cô quay đầu lại nhìn, phát hiện ra có thể cùng Tô Lê đi tới hôm nay, thật là ông trời đã ưu ái cho cô rồi!
Tô Lê không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của cô lắm, chỉ là cô có thể cảm thấy, hình như tối nay Sở Kiều có chỗ nào không giống trước đây!
Nói chuẩn xác, sau khi trải qua những chuyện này, trên người Sở Kiều có thứ gì đó xảy ra biến hóa rất lớn!
Chín giờ sáng thứ Hai, Sở Kiều tới cục dân chánh đúng giờ.
Cô ngồi trên ghế dài người hành lang, chờ đợi người đàn ông chậm
trễ kia.
Bên tay trái là chỗ ghi danh kết hôn, bên tay phải là chỗ ghi danh ly hôn. Khác một chữ lại đại biểu xa cách chân trời góc biển.
Vừa tới giờ làm việc, các đôi tình nhân đến xếp hàng ghi danh cũng có không ít đôi tay dắt tay, ngọt ngọt ngào ngào đi tới, trong tay đang cầm sổ đỏ.
So sánh với ghi danh kết hôn ấm áp lãng mạn, ghi danh ly hôn bên này liền lạnh lẽo hơn rất nhiều, từng đôi một cũng đều trợn mắt trái với, ánh mắt phẫn hận, thậm chí tức đến mức miệng mắng to, động tay động chân.
Thật may quá.
Sở Kiều mím môi cười cười, trong lòng cảm thấy may mắn. Thật may mắn, nàng và anh không có đi tới bước này.
Cứ như vậy đi, có ngày gặp mặt thì cũng có lúc chia ly.
Sở Kiều cúi đầu, nhìn mình chằm chằm sổ hồng tay mình đang nắm chặt, cảm thấy hơi buồn cười. Lần trước nóng sốt mà đi làm hôn thú, còn chưa hết nóng lại muốn đi xin ly hôn rồi.
Cuộc sống này của cô thật đúng là đặc sắc, chuyện lớn cả đời người, cô chỉ cần hai lần công chứng là giải quyết xong!
Người chung quanh tới tới lui lui, mãi mà vẫn không thấy bóng dáng của Quyền Yến Thác. Sở Kiều nâng đồng hồ lên liếc nhìn, đã sắp mười giờ, anh còn chưa tới, cô chỉ đành gọi điện thoại thúc giục anh.
Tiếng chuông điện thoại di động reo thật lâu, cũng không có người nhận. Sở Kiều nhăn lại mày, cắn răng cúp điện thoại.
Anh cũng không nói sẽ không đến, cho nên cô chỉ có thể đợi.
Điện thoại di động trên bàn đang vang lên, Quyền Yến Thác sững sờ nhìn chằm chằm số gọi đến, không muốn nhận điện một chút xíu nào. Nhíu mày liếc mắt đồng hồ báo thức, hẳn là cô đang nóng lòng chờ ở cục dân chánh đi?!
Lúc đầu khi kết hôn, không thấy cô chủ động như vậy, hiện tại nháo ly hôn, ngược lại chủ động đến kỳ lạ!
Điện thoại di động lại vang lên, Quyền Yến Thác cho rằng vẫn là Sở Kiều, đang muốn cúp máy, lại thấy là điện thoại nhà. Anh cau mày bắt mày, là dì Lan nói cho anh biết, bà nội muốn anh lập tức về nhà.
Dì Lan đặc biệt cường điệu hai chữ "lập tức", Quyền Yến Thác lập tức hiểu ý.
Trên hành lang người càng tới càng nhiều, đều tới ghi danh kết hôn. Sở Kiều ngồi trên ghế dài, dần dần không có tâm trạng, cô cúi người xuống, cùi chỏ đặt tại trên đầu gối, mắt nhìn chằm chằm mũi chân, không biết vẫn đang suy nghĩ cái gì?
Hồi lâu, một đôi giày da màu đen sáng loáng xuất hiện trước mắt cô, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, hai con ngươi sáng ngời thoáng chốc kinh ngạc đến ngây người khi nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Xe hơi màu đen lái về phía đường cấm, gò má Sở Kiều dựa vào cửa sổ xe, nhìn con đường quen thuộc này, trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Chuyện nên tới thì ắt trốn không được.
Tài xế đậu xe xong mới mở cửa xe. Sở Kiều xách theo túi ra ngoài, nhíu mày nhìn người nọ chằm chằm, hình như muốn hỏi cái gì.
"Cô chủ, tôi họ Phương." Đôi mắt người đàn ông sâu thăm, tây trang màu đen thẳng thớm.
Sở Kiều có cảm giác quẫn bách khi bị người ta nhìn thấu, khẽ mỉm cười, xách túi đi vào.
Trên sô pha phòng khách, bà nội đang ngồi nghiêm chỉnh, ở bên cạnh bà là Quyền Sơ Nhược. Bên kia sô pha, Quyền Yến Thác ngồi bắt chéo chân, tròng mắt thăm thẳm liếc qua, tinh chuẩn rơi vào đáy mắt cô.
Ánh mắt Sở Kiều chợt lóe, nghiêng mặt né tránh, mở miệng chào hỏi, "Bà nội, chị Quyền."
"Ngồi đi."
Bà nội vô cùng uy nghiêm, không nhìn ra mừng giận. Kể từ khi chuyện của Trì Việt náo xong, Sở Kiều cũng không trở lại nữa, vốn là cô nghĩ chờ tới khi làm thủ tục li hôn xong sẽ trở về xem một chút, nhưng không nghĩ là người ta lại trước một bước.
"Các con muốn ly hôn?"
Bà nội cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề.
Quyền Yến Thác bắt chéo hai chân ngồi ở trên sô pha, gương mặt tuấn tú khẽ cúi, không hề mở miệng. Anh không nói lời nào, Sở Kiều chỉ có thể trả lời: "Vâng"
"Vâng là cái gì?" Bà nội tức giận, sắc mặt trầm xuống.
Con ngươi sắc bén của bà nội Quyền lướt qua gương mặt của hai người bọn họ, chất vấn: "Tại sao náo ly hôn?"
Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm em trai ngồi đối diện, thần sắc trên mặt giật giật, hình như mơ hồ đoán được nguyên nhân gì.
Hai người này đều không nói chuyện, bà nội có chút tức giận, nâng gậy chĩa vào phía Quyền Yến Thác, lạnh lùng nói: "Sao thằng nhóc con lại không nói chuyện!"
"Không có gì để nói!" Quyền Yến Thác xoa bả vai, giọng nói buồn buồn.
Bà nội giơ tay lên còn muốn đánh anh, trở tay bị Quyền Sơ Nhược giữ lại. Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai bà nội.
Không khí lúng túng đến kỳ lạ, Sở Kiều ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
Trong lòng cô chuyển động, lại cúi đầu xuống.
Giây lát sau, bà nội nhăn lại mày, giọng nói hòa hoãn, "Nhóc con, nhất định phải ly hôn à?"
Lời này hiển nhiên là hỏi Sở Kiều, cô ngẩng mặt lên, mắt nhìn thẳng bà nội, kiên định gật đầu một cái, "Nhất định!"
Đùng ——
Ở ghế sa lon bên cạnh, Quyền Yến Thác nhấc chân đá thẳng lên bàn, phát ra một tiếng động thật to.
Quyền Sơ Nhược mím môi, thấp giọng cười một tiếng, dáng vẻ hoàn toàn đang xem kịch vui.
Bà nội không thèm nói đến anh, chỉ là hung hăng trừng một cái, bày tỏ cảnh cáo. Quyền Yến Thác tức đầy bụng, nhưng bị bà nội tàn khốc bức bách, anh cũng chỉ có thể nuốt ngược vào bụng, không phát tiết ra được.
Bà nội Quyền nhìn con nhóc bướng bỉnh trước mắt, đáy lòng cũng khẽ than thở. Thời gian tiếp xúc với cô không lâu, nhưng có thể nhìn ra sự bướng bỉnh của cô, nghị lực này rất giống với mình của ngày trẻ.
Bà nội đứng lên, đi tới bên cạnh ban công, giọng nói không nhanh không chậm, lại cực kỳ có sức nặng: "Ban đầu hai người các con kết hôn không có thương lượng với trong nhà, hiện tại lại tự mình nháo ly hôn, thật là xem bà nội như người chết sao?"
Lời nói của bà nội khiến đáy lòng Sở Kiều có chút áy náy. Mấy ngày này bà nội đối với cô tốt thế nào, cho dù là chút ấm áp nho nhỏ, cô đều ghi ở trong lòng, nhưng lại không tìm được cơ hội hồi báo.
Bà nội lấy lại tinh thần, hai mắt sắc bén nhìn thẳng vào Sở Kiều, nói: "Như vậy đi, không phải là con muốn đi tu nghiệp sao? Vậy thì thoải mái đi đi, chuyện ly dị thì để từ từ đã, chờ con tốt nghiệp trở lại nếu vẫn giữ nguyên ý định như vậy, bà nội quyết không cản con, còn bảo Sơ Nhược tự mình đến làm thủ tục giúp hai con, như vậy được không?"
Nghe vậy, Quyền Yến Thác ngồi phắt dậy từ trên ghế sô pha. Rốt cuộc lời này của bà đang giúp người nào vậy?!
Sở Kiều cụp mắt, trong lòng xoay chuyển ngàn hướng. Hôm nay bà nội biết bọn họ muốn ly hôn, biết cô muốn đi học, hiển nhiên là tất cả đều đã nắm trong lòng bàn tay, nếu như cô lấy cứng đối cứng chỉ sợ cũng không được.
Cô đã sớm có chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi. Cùng lắm thì ở riêng hai năm rồi đến tòa án khởi tố ly hôn.
Chỉ là có những lời này của bà nội, Sở Kiều như được viên thuốc an thần, cô thở phào nhẹ nhõm, tỏ ra biết nghe lời.
"Được, con nghe lời của nội." Mắt Sở Kiều sáng như đuốc, cũng không tìm được biện pháp nào tốt hơn.
Thấy cô đồng ý, đôi mày nhíu chặt của bà nội Quyền buông lỏng một chút, cuối cùng thuận miệng đáp ứng.
Mày kiếm của Quyền Yến Thác nhíu chặt, trên mặt cũng không có nửa điểm vui vẻ. Anh trầm mặt đứng lên, cầm chìa khóa xe xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng anh đi xa, bà nội cũng không bảo người ta ngăn lại, chỉ là có thâm ý nhìn người bên cạnh, nói: "Sơ Nhược, con nhớ lời ngày hôm nay."
"Con hiểu rồi." Quyền Sơ Nhược khẽ gật đầu, dư quang khóe mắt liếc qua Sở Kiều, không hề nói thêm cái gì.
Từ nhà thờ tổ ra ngoài, tài xế đưa Sở Kiều về nhà. Sau khi nói cảm ơn, cô xoay người vào nhà.
Hành lý đã sắp xếp xong từ tối hôm qua, bởi vì phải ra nước ngời, Sở Kiều giản lược tất cả, chỉ mang theo nhu phẩm cần thiết, giảm bớt cân nặng.
Ăn cơm trưa ở nhà xong, cô kiểm tra trong ngoài nhà cửa một lần, sau khi đóng kỹ các cửa mới xách hành lý rời đi.
Tài xế xe taxi dừng xe ở bên ngoài một ngôi biệt thự, người ngồi sau xe lại không có xuống xe.
"Cô ơi?" Tài xế hồ nghi gọi, không hiểu tại sao muốn đậu ở chỗ này.
Ngồi ở sau xe, Sở Kiều bình tĩnh nhìn tòa biệt thự đối diên, vẻ mặt hờ hững. Cô nâng đồng hồ lên nhìn một chút, quả nhiên trông thấy cổng lớn mở ra, ba xách theo ví da ra ngoài.
Ông có thói quen buổi trưa về nhà ăn cơm, nghỉ ngơi xong chiều lại sẽ đến công ty xử lý công việc.
Giang Tuyết Nhân đuổi theo ra, quàng một cái khăn màu nâu nhạt lên cổ ba, nụ cười trên mặt dịu dàng.
Ánh mặt trời sau bữa trưa ấm áp, Sở Kiều cụp mắt, mất mác cười cười. Chút cảm giác uất ức trong lòng cô lại gần như biến mất không còn khi nhìn thấy bọn họ tươi cười đến nhức mắt.
"Đến phi trường."
Tài xế nổ máy, lái xe đi.
Sở Hoành Sanh khẽ ghé mắt, thấy một chiếc taxi cách đó không xa vừa lái đi, trong lòng không hiểu sao lại run run. Ông nhíu mày nhìn quanh, nhưng cái gì cũng không thấy.
Đi tới phi trường, Sở Kiều kép rương hành lý đi vào. Không cho Tô Lê đến tiễn, chỉ ở phi trường gọi điện thoại cho cô Mặc dù giọng nói của cô cố đè nén, vẫn có thể nghe ra tiếng nức nở.
Sau khi cúp điện thoại, khóe mắt Sở Kiều ê ẩm, ly biệt luôn khiến cho người ta thương cảm. Cô đẩy xe hành lý đi làm lên máy bay, xoay người lại liền thấy một người vội vã chạy vào từ cửa kiếng bên ngoài đại sảnh phi trường.
Sở Kiều bất giác nhăn mày, muốn tránh né lại không kịp.
"Sở Kiều!"
Trì Việt đã chạy tới, chỉ là động tác của hai chân có chút cứng ngắc.
"Tại sao cô không nói cho tôi biết?" Hai tay anh ta đè bả vai của cô lại, ánh mắt trách cứ.
Nói cho anh ta biết?
Sở Kiều mím môi, thần sắc dưới đáy mắt ảm đạm. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Trì Việt, chỉ thấy trên mặt của anh ta nhuốm mấy phần tiều tụy, râu ở cằm nổi xanh.
Đây là lần đầu tiên Sở Kiều nhìn thấy một Trì Việt như vậy, lúc trước khuôn mặt anh ta quá mức tuấn mỹ làm cho người ta ước ao ghen tị! Một người đàn ông cũng có thể lớn lên đẹp như vậy, phụ nữ làm sao còn đất sống?
"Trì Việt, " Sở Kiều nhìn thẳng vào mắt anh ta, thản nhiên nói: "Chúng ta chỉ có thể là bạn bè."
"Tại sao?"
Sở Kiều cười lắc lắc đầu, đùa giỡn nói: "Bởi vì cậu ngây thơ quá!"
Mẹ nó!
Dám nói ông đây ngây thơ?
Trì Việt đánh chết cũng sẽ không chịu phục, anh ta giận tái mặt, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy nhu tình: "Sở Kiều, cô đi La Mã đi, tôi không ngăn cô! Hơn nữa trong khoảng thời gian cô rời đi, tôi muốn cố gắng thay đổi mình, cường đại chính mình. Cô mà trở về, tôi cũng sẽ tiếp tục truy cầu cô!"
Sở Kiều âm thầm lau mồ hôi lạnh, thế nào lại không nói rõ ràng với tên nhóc này đây?!
Nhưng mà cảm tình trong mắt anh ta lại khiến cô lộ vẻ xúc động. Đó là một loại hăng hái nhiệt huyết, Sở Kiều không nói nữa, cô không muốn bởi vì mình mà đả kích anh ta.
Đối với Trì Việt, đáy lòng cô tràn đầy một loại cảm giác y hệt như đối với người thân.
Dưới đại sảnh bắt đầu thông báo, Sở Kiều xe đẩy xoay người đi, chợt nghĩ đến cái gì, nói cho anh ta không sót một chữ: "Thiên Chân bảo tôi nói cho cậu biết, nói về sau cô cũng sẽ không quấn lấy cậu nữa."
Đang tốt đẹp lại nhắc Phùng Thiên Chân làm gì?
Mắt hoa đào dài hẹp của Trì Việt híp một cái, ánh mắt phiếm ánh sáng lạnh, anh ta đoạt lấy xe hành lý trong tay Sở Kiều, nói: "Đi thôi, tôi đưa cô đi vào."
Tình cảm của người khác thế nào, Sở Kiều cũng không tiện tham gia, cô nhấp nháy miệng, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói xuống.
Nhìn cô đi vào cửa lên máy bay, sống lưng thẳng đứng của Trì Việt đột nhiên trầm xuống. Anh tự tay vịn tường, ngũ quan tuấn mỹ nhíu chung một chỗ.
Vết thương sau lưng còn chưa khỏe, anh ta đã vội vã một đường chạy tới, làm động tới đến vết thương, đau đến anh ta toát ra mồ hôi lạnh.
Nơi xa máy bay chậm rãi rời khỏi mặt đất, Trì Việt đến gần cửa sổ thủy tinh, ánh mắt khẽ nháy động, môi mỏng nâng lên một đường cong dịu dàng.
Nếu như anh ta và cô đã bỏ lỡ lần đầu tiên.
Như vậy Trì Việt muốn đem hết khả năng, chuẩn bị nghênh đón lần thứ hai gặp nhau.
Lần này, anh ta thề, tuyệt đối không thể để cho cô lướt qua mình.
Gần bảy giờ tối, Quyền Yến Thác đúng lúc về đến nhà. Trong phòng khách đèn vẫn sáng, dì giúp việc thêm giờ bày thức ăn lên bàn.
Mấy ngày nay Sở Kiều không có ở đây, bà phải ở lâu thêm một giờ, sau khi thu thập xong mới rời khỏi.
Trên bàn, thức ăn nóng hổi, Quyền Yến Thác ngồi trên ghế, hai mắt sâu thẳm chỉ nhìn chằm chằm lá thư màu trắng đó.
Đó là thứ Sở Kiều lưu lại.
Quyền Yến Thác mở lá thư, rút đồ vật bên trong ra, là một tờ chi phiếu.
Con số phía trên vừa vặn lại là tiền đầu tư lúc trước anh cho Thì Nhan, còn có tiền chuộc xe.
Một đồng cũng không thiếu.
Siết chi phiếu trong tay, Quyền Yến Thác trở tay vò nát chi phiếu, ném vào thùng rác.
Trên bàn bày hai bộ bát đũa, anh nhìn vị trí trống không bên cạnh, cả người ngồi yên hồi lâu vẫn chưa từng dời đi. Hơi thở của cô biến mất, cách xa khỏi thế giới của anh.
Quyền Yến Thác nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên ấy là khuôn mặt đẹp với lúm đồng tiền yếu ớt của cô. Anh nâng lòng bàn tay lên, áp vào vị trí con tim mình, nơi đó nhảy lên vẫn như cũ. Rõ ràng không có gì cả thay đổi, lại như tất cả đều không trở về lúc ban đầu được nữa.