Thực Hoan Giả Yêu

3: Tài năng nở rộ (3)


trước sau

Editor&Beta: Thư

Sở Kiều chớp chớp đôi mắt, nhìn thứ gì đó trong tay gì đó, lại nhìn mặt anh, môi đỏ mọng giật giật, lại không biết muốn nói gì.

Quyền Yến Thác nhún nhún vai, hai tay ôm ngực nhìn cô, môi mỏng cong lên, nói: "Yên tâm, anh sẽ tuân thủ nội dung hợp đồng một cách nghiêm chỉnh, sẽ không làm cho em thất vọng!"

Nghe vậy, cuối cùng Sở Kiều cũng nhẹ nhàng thở ra, sau khi mở miệng nói cảm ơn mới lái xe đi khỏi.

Sáng sớm hôm sau, Sở Hoành Sanh ngồi ở sofa xem báo sáng như mọi khi. Chuông cửa trước nhà vang lên, người hầu bước nhanh tới mở cửa.

"Cô cả!"

Tiếng kinh hô (*) của người làm truyền vào trong lỗ tai ông, Sở Hoành Sanh bỏ báo trong tay xuống, nhíu mày qua xem, đáy mắt lộ ra biết bao kinh ngạc.

"Ba, chào ba." Sở Kiều đi tới, ánh mắt ôn hòa.

Sở Hoành Sanh vội vàng gật đầu, sắc mặt khó nén vui sướng, "Chào con."

Giơ cao túi lớn trong tay, Sở Kiều híp mắt cười cười, nói: “Con mua bánh bao hấp, ba ăn sáng chưa?"

"Vẫn chưa." Sở Hoành Sanh đứng lên, đi thẳng vào nhà bếp. Sở Kiều trầm giọng cười, đi theo ông vào trong.

Người làm lấy bát đũa ra, Sở Kiều bỏ bánh bao hấp vào trong mâm, rồi sau đó ngồi đối diện ba mình, cười nói: "Mau ăn đi, vẫn còn nóng."

Nhiều năm qua, Sở Hoành Sanh đều ăn sáng theo kiểu Tây  u. Nhóm người làm đưa mắt nhìn nhau, nhìn ông gắp một cá bánh bao lên cúi đầu nếm thử, vậy mà còn nói ăn ngon.

"Các người đều đi xuống đi." Sở Hoành Sanh bảo nhóm người làm ra ngoài, không muốn họ làm trở ngaị ông nói chuyện.

Không khí trên bàn cơm ấm áp, Sở Kiều thấy ông thích thú ăn hai cái bánh bao hấp, ý cười bên môi càng sâu. Cô mang bữa sáng về nhà, ba vui vẻ ăn vào, hình ảnh hòa hợp này giống như tình cha con thắm thiết lắm không bằng.

Sở Kiều bĩu môi, đáy lòng xét qua một chút cảm xúc bỡn cợt.

"Có chuyện gì sao?" Sở Hoành Sanh nhìn chằm chằm mặt cô, nhịn không được mở miệng hỏi. Cô đi khỏi nhà cũng được một thời gian rồi, đây là lần đầu tiên trở về.

Sở Kiều lắc đầu, sắc mặt cô đơn, "Không có, con chỉ muốn về thăm nhà một chút."

Nghe vậy, Sở Hoành Sanh cao hứng gật đầu, trong lòng kiên định không ít.

"Buổi diễn thời trang tối hôm qua con làm cực kỳ tốt." Sở Hoành Sanh bỏ đũa trong tay xuống, nhíu mày nhìn về phía con gái. Ngữ khí của ông trầm thấp, vẻ mặt ẩn ẩn lộ ra hạnh phúc vui mừng.

Nhiều năm như vậy, cô rất ít khi nghe được ông khích lệ. Sở Kiều rũ mi, ánh mắt bình thản, "Ba thật sự cảm thấy con làm tốt à?"

"Thì đương nhiên." Sở Hoành Sanh trầm thấp cười, sắc mặt ôn nhu giãn xuống, "Ba hẳn sẽ không nhìn lầm."

Sở Kiều mím môi, hai tay khẽ nắm lại một chỗ, "Kỳ thật mấy năm nay, cuối cùng con cũng có được sự chú ý của ba, chỉ muốn chứng minh cho ba thấy, con lựa chọn đúng đường rồi, cũng muốn ba thấy kiêu hành vì con!"

Lời này bất ngờ điểm vào lòng Sở Hoành Sanh, ông thở dài, vỗ nhẹ mu bàn tay Sở Kiều, nói: "Con đã làm cực kỳ tốt cực kỳ xuất sắc, còn tốt hơn những gì ba đã mong mỏi nữa."

Sở Hoành Sanh nhíu mày nhìn chằm chằm vào mặt cô, do dự mà hỏi: "Trước đây vài ngày Quyền Chính Nham nói cho ba biết, con muốn ly hôn à?" Cúi đầu xuống, ông nhíu mi hỏi: "Nói cho ba biết, vì sao muốn ly hôn?"

Sở Kiều cắn môi, vẻ mặt có chút xấu hổ, "Con không muốn ly hôn nữa."

Trông thấy ánh mắt khó hiểu của ba, cô cúi đầu, suy sụp nói: "Chúng con hòa hảo lại rồi."

Sở Hoành Sanh giật mình, sau đó lại cười rộ lên. Người trẻ tuổi cãi nhau ầm ĩ là chuyện cực kỳ bình thường, lâu lâu lại làm ầm lên một lần là chuyện thường ở huyện. Ông cũng không nghĩ nhiều, lời con gái đã nói đương nhiên là sự thật rồi.

Hồi lâu sau, ánh mắt Sở Hoành Sanh trầm lại, thăm dò hỏi cô: "Có từng nghĩ sẽ trở về giúp ba không? Sở thị chỉ có một mình Nhạc Viện xoay vòng, ba cần con!"

Sở Kiều cúi đầu, tóc dài buông xuống che khuất biểu tình trên mặt cô, không nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì.

Trên lầu trong phòng ngủ, Giang Tuyết Nhân đang nhắm mắt đột nhiên mắt mở to, bà ta kinh hoảng ngồi dậy, đầy đầu mồ hôi lạnh.

Mấy ngày nay gần đây, bà ta thường làm ác mộng, giống như con mãnh thú vẫn bị nhốt dưới đáy lòng bà ta đào thoát ra ngoài, khiến bà ta đứng ngồi khó khăn.

Đổi quần áo xong, Giang Tuyết Nhân xuống lầu như mọi ngày. Bà ta vừa xuống tới tầng trệt, liền thấy được đôi cha con nọ ngồi trong phòng ăn vừa nói vừa cười.

Bà ta ngớ ra tại chỗ, đứng lại thật lâu sau mới tin tưởng hai mắt của mình.

Giang Tuyết Nhân mím môi, đôi má nhiễm ý cười đi qua, "Kiều Kiều trở lại rồi à? Chắc là chưa ăn điểm tâm phải không, dì đi chuẩn bị."

"Dì!"

Sở Kiều cười kêu bà ta lại, lễ phép đứng lên, nói: "Con và ba đã ăn rồi, cố ý để lại một phần cho dì ăn, dì qua đây nếm thử?"

Cô đã nói như vậy, Giang Tuyết Nhân có thể không nể mặt được sao đành bày sắc mặt ung dung đi qua.

Kéo ghế dựa ra ngồi xuống, Giang Tuyết Nhân nhìn chằm chằm bánh bao hấp trên bàn, ánh mắt hơi nghi hoặc.

"Nếm thử xem." Sở Kiều gắp lên một cái bỏ vào trong bát bà ta, hai đồng tử thanh minh, "Chỗ này là tiệm gia truyền mấy đời rồi đấy, là tiệm mà trước kia bà ngoại thích nhất."

Ý cười bên khóe môi Giang Tuyết Nhân bỗng nhiên cứng ngắc, chiếc đũa trong tay siết lại một cái, "Dạ dày dì không thoải mái, đi uống thuốc trước."

Bà ta bỏ đũa trong tay xuống, cũng chẳng quan tâm xem ánh mắt chồng mình lộ vẻ kỳ quái, xoay người rời đi.

"Dì, " Sở Kiều cong môi, thanh âm bình tĩnh thần kì, "Thân thể không thoải mái thì nên đi gặp bác sĩ ngay đi."

Ngữ khí của cô ôn hòa, không nghe thấy chỗ nào không thích hợp cả. Giang Tuyết Nhân không thể tức giận, chỉ có thể kiềm nén tính tình mà cười cười cho qua chuyện, mặt trầm xuống quay trở lên phòng ngủ.

Lúc đó, Hàn Thu Dương đúng giờ đi tới công ty, anh đẩy cửa đi vào, trên bàn đặt một phong thư màu trắng rất bắt mắt.

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trầm xuống, trong lòng bỗng nhiên hiện lên cái gì.

Không bao lâu sau, anh ngồi trong ghế xoay, mở phong thư ra. Thấy đúng lag đơn từ chức của Sở Kiều.

Hàn Thu Dương đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, hai tròng mắt thăm thẳm nhìn chằm chằm bình minh đang từ từ lên cao phía trước, vẻ mặt bình thản. Kỳ thật đến ngày hôm nay, anh đã sớm có dự liệu trước, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy!

Trên ban công của một quán nước, có một cái bàn nằm trong góc. Quý Tư Phạm nhìn chằm chằm vào ba mình đang xem báo chí, môi mỏng nhẹ nhàng nâng lên, "Ba, vì sao muốn kéo cả Sở Kiều vào chuyện này?"

Anh đã từng thấy tấm hình
in trong kỉ yếu nhân ngày thành lập trường kia trong ngăn kéo của ba.

Quý Uẩn đang xem báo sáng m, nghe được lời anh nói, khóe miệng lại vương ý cười nói: "Như vậy không tốt sao?"

"Người đã đồng ý với con." Mày kiếm của Quý Tư Phạm cau chặt, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Thả tờ báo trong tay xuống, Quý Uẩn cũng không nổi giận, khóe miệng lại vẫn hàm chứa nụ cười thản nhiên, "Có cô bé giúp con, vừa vặn đỡ việc mà kết quả vẫn tốt."

Nhìn bóng lưng ba mình đứng dậy đi xa, khuôn mặt tuấn tú của Quý Tư Phạm căng cứng, giữa trán khó nén sự tàn khốc.

Mỗi tuần sẽ có một lần họp hội nghị thường kỳ, Sở Hoành Sanh đều đúng giờ tham dự.

Buổi sáng chín giờ, Sở Nhạc Viện dặn dò trợ lý phân phát tư liệu hôm nay xuống.

Trước bàn hội nghị thật dài, Sở Hoành Sanh đi đến ghế chủ vị ngồi xuống. Sở Nhạc Viện kéo ghế dựa bên cạnh ông ra định ngồi xuống, lại bị ba cắt ngang, "Nhạc Viện, con ngồi bên kia."

Sở Hoành Sanh chỉ chỉ vị trí bên cạnh, giọng điệu trầm thấp.

Bình thường bọn họ đều sẽ ngồi ở vị trí này, nhưng sáng nay ba đã mở miệng, cô ta cũng không miệt mài theo đuổi, còn tưởng rằng có cổ đông nào khác tham dự.

"Bắt đầu đi!"

Sở Nhạc Viện thấy tất cả mọi người đến đông đủ, tuyên bố hội nghị thường kỳ bắt đầu.

"Đợi một chút." Sở Hoành Sanh mím môi khẽ cười, hai tròng mắt sâu lóe sáng tinh quang, "Còn có người không tới."

"Ba, ba đang chờ ai thế?" Sở Nhạc Viện hồ nghi nhìn về phía phụ thân, biểu tình đổi đổi.

Sở hồng khèn chỉ cười không nói, cũng không có giải thích.

Giây lát, trợ lý bước nhanh đi tới, tại sở hồng khèn bên người nói: "Ngài Chủ tịch, cô Sở Kiều đã đến."

"Mời người tiến vào."

Sở Kiều?

Cửa phòng học bị người đẩy ra, Sở Kiều diện đồ công sở toàn thân màu tối, diện mạo thanh tú, chân thành mà đến.

Mấy ngày trước tại buổi trình diễn thời trang ở Mộ Luyến, có rất nhiều người đã gặp mặt cô. Cơ hồ là một đêm gặp may, hiện giờ tại trong vòng luẩn quẩn của giới thời trang, tất cả mọi người đang đàm luận cuối cùng vị nhân tài mới xuất hiện này là người như thế nào.

Sở Hoành Sanh vẫy tay, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ ôn hòa, "Ngồi ở đây."

Sở Kiều không hề lui bước, theo lời đi tới bên cạnh ông ngồi xuống.

"Tôi muốn nhanh chóng giới thiệu cho mọi người một phen, " Sở Hoành Sanh mở miệng, giọng điệu mang theo vài phần vui sướng, "Đây là con gái lớn của tôi, Sở Kiều."

Nhà họ Sở có hai cô con gái, đây là chuyện mọi người đều biết, chỉ là tất cả mọi người không ngờ tới, thì ra Sở Kiều lại là cô cả thần bí kia.

"Từ hôm nay trở đi, Sở Kiều chính thức tiến vào Sở thị."

Câu nói kế tiếp của Sở Hoành Sanh lại càng để cho mọi người mở rộng tầm mắt.

"Ba à?" Sở Nhạc Viện đứng lên, cả kinh nói: "Đây là chuyện gì?"

Đối lập với chất vấn của cô ta, Sở Kiều là ảm đạm cười, cái gì cũng không nói.

Những người đang ngồi ở đây đều có chức bậc trọng công ty, Sở Hoành Sanh cũng không thích Sở Nhạc Viện tỏ thái độ như vậy. Ông nhếch môi, vẫy vẫy tay, ý bảo cô ta ngồi xuống, "Nhạc Viện, tan họp con tới văn phòng của ba."

Rõ ràng là ba muốn ngó lơ, Sở Nhạc Viện cắn môi ngồi xuống, vẻ mặt lạnh xuống.

Trong lòng cô ta, lửa giận ồ ạt nảy lên, thế nào cũng không ngờ đến, rõ ràng là hai người đang ở trang thái giương cung bạt kiếm(*), như thế nào đột nhiên lại biến thành bộ dạng thân thiết đến nhường này?

(*) mối quan hệ căng thẳng, ai cũng không chịu ai

Không phải ba vẫn luôn không xem trọng người kia sao? Làm sao lại đột nhiên cho cô vào Sở thị?!

Lúc trước lúc rời đi, chẳng phải Sở Kiều đã kiên quyết xoay người đi sao? Làm sao lại chợt đột nhiên thay đổi hoàn toàn như thế?

Hừ!

Quả nhiên là kẻ lừa đảo dối trá!

Luôn miệng nói không thèm động vào Sở thị, không cần những thứ trong nhà, vì sao hiện tại lại trở về cướp đoạt của cô ta?!

Hai tay thõng bên hông Sở Nhạc Viện  hung hăng siết chặt, lửa giận cháy bừng bừng trong lòng. Là cô ta sơ suất, mới có thể để cho Sở Kiều có cơ hội lợi dụng!

"Sở Kiều sẽ đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc thiết kế của Sở thị, có vấn đề trực tiếp báo cáo với tôi." Sở Hoành Sanh đưa ra chức vị của Sở Kiều, lập tức lại khiến đám cổ đông không khỏi xôn xao.

Trực tiếp báo lại với ngài Chủ tịch, không phải có nghĩa là chức quyền cô sẽ như người dưới một người mà trên mọi người sao?

Mọi người nhất trí hướng ánh mắt về phía Sở Nhạc Viện, trong lòng nghi hoặc vô cùng.

Chẳng lẽ cô hai nhà họ Sở đã thất sủng rồi sao?

Lời nói của ba giống như một  cây búa tạ, hung hăng đập vào lòng Sở Nhạc Việ. Cô ta không dám tin trừng mắt, mặt đẹp từ từ cứng ngắc, hoàn toàn chuẩn bị không kịp!

____________________________________________________________

Sau khi "chơi xấu", đọc nhảy chương đến những chương sau thì mình muốn nói hai điều thế này:

1. Quả báo nhãn tiền. Những gì bạn gieo xuống sẽ cho quả ngay sau lưng bạn. Nếu bạn gieo cái tốt thì quả ngon sẽ là phần quà cho bạn và ngược lại bạn gieo tội nghiệt thì thứ quả mà bạn nhận lại sẽ là sự dày vò không phải từ ai khác mà từ chính bản thân bạn.

2. Kẻ đáng hận ắt có chỗ đáng thương. Những gì bạn nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, đó chỉ là thứ mà người ta muốn bạn tin tưởng rằng là sự thật mà thôi. Có những khi chôn vùi sự thật mới là điều tốt nhất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện