Edit: Hepc.
Thấy cô nhíu mày, ánh mắt Quyền Yến Thác tối xuống, nhớ tối hôm qua cô đã nói, trái tim lướt qua vẻ tức giận, "Em có bạn bè nhiều không? Mối tình đầu, tri kỷ gì đó, sao lại không tìm bọn họ?"
Sở Kiều trừng mắt nhìn, vẻ mặt thản nhiên, "Như vậy sao được? Loại chuyện lừa người này, không thể tìm bạn bè!"
Mẹ nó!
Quyền Yến Thác cau mày, nghĩ thầm chính mình lấy mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta (ý là nói thẳng ra rồi mà người nghe không hiểu và tiếp nhận), mà người ta không cảm kích chút nào!
"Sở Kiều!" Quyền Yến Thác cắn răng nghiến lợi gọi cô.
"Sao thế?" Mắt Sở Kiều chuyển động, không nhìn thẳng vào sự phẫn nộ của anh. Cô nhấc chân đạp đạp anh, tức giận nói: "Đừng nói nữa vô dụng thôi, em phải nghĩ biện pháp một chút!"
Giây lát, Quyền Yến Thác nổi giận gãi gãi đầu, thua trận. Anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, môi mỏng mím lại, nói: "Chúng ta, trừ đi nhà họ Quyền ra, còn có chỗ nào đủ phân lượng không?" (ý là đủ sức giúp đỡ không)
"Trừ nhà họ Quyền," Sở Kiều tựa vào trong ngực của anh, cau mày suy nghĩ một chút. Ba gia tộc lớn ở thành phố Duật Phong này, hiện tại cô trừ nhà họ Quyền đi thì còn lại chính là nhà họ Lăng rồi.
Cô nhạy bén, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, "Anh nói xem, Lăng Cận Dương?"
Quyền Yến Thác nhún vai, gương mặt tuấn tú ra vẻ cưng chiều, "Ừ, nếu là chỗ dựa cho vợ anh, đương nhiên là phải tìm nhà họ Lăng!"
"Cái này......" Sở Kiều nắm tay lại, vẻ mặt ngượng ngùng, "Không tốt sao."
"Sao lại không tốt?"
"Em cảm thấy có chút lừa gạt tiền ấy!"
"Không có việc gì, nhà cậu ta tiền nhiều, nên không sợ lừa gạt!"
"Nhưng anh ấy là bạn anh mà?"
"Bạn bè chính là dùng để lừa gạt mà!"
"......"
Sở Kiều cong môi, nụ cười ở khóe miệng nở rộ, "Quyền Yến Thác, anh làm tổn thương như vậy thì không sợ tổn hại à?" (ý là làm ai tổn thương sẽ phải tổn hại tình cảm các thứ..)
Lúm đồng tiền bên má cô lộ ra nhàn nhạt, Quyền Yến Thác nhìn thấy phải ngây ngẩn, nơi nào đó ở đáy lòng ngứa một chút, ánh mắt dịu dàng như nước. Trong thời điểm này, còn có thể bận tâm tổn hại hay tổn thương nữa sao? Trước dụ dỗ vợ cao hứng là chính xác nhất!
Đôi tay vòng chắc cổ của anh, Sở Kiều cười tiến tới, nịnh nọt nói: "Vậy anh nhanh nói cho em nghe một chút đi."
"Làm gì cảm ơn anh đây hả?" Vào lúc này Quyền Yến Thác bình tĩnh, không có nóng nảy một chút nào.
Sở Kiều giạng chân ngồi ở trên người anh, ngón tay nhỏ nhắn trượt tới ngực của anh, tròng mắt đen trong suốt lóe sáng, "Vậy anh nói xem, muốn em cảm ơn anh thế nào đây?"
Mẹ nó!
Tiểu yêu tinh này, học ai đây?
Quyền Yến Thác đưa tay nâng hông của cô, xoay người đè cô ở trong ghế sofa, giọng nói trầm xuống, "Em còn biết làm cái này, nói ai dạy em? Lúc nào thì học được, hả?!"
Rốt cuộc Sở Kiều không nhịn được, nín nửa ngày tiếng cười mới bộc phát. Cô ôm bụng cười, mắt cũng híp chung một chỗ.
Quyền Yến Thác cũng cười, môi mỏng tràn ra đường cong. Anh cúi đầu, môi nhẹ nhàng gặm cắn vành tai của cô, Sở Kiều rụt cổ lại tránh anh, nhưng bởi vì ngứa ngáy, cười càng lớn tiếng.
Leng keng ——
Chuông cửa đột nhiên vang lên, khóe mắt Quyền Yến Thác trầm một cái, bỗng nhiên sinh ra dự
cảm xấu.
Anh để Sở Kiều xuống, xoay người đi mở cửa.
Triển Bằng đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt nóng nảy. Quyền Yến Thác thấy anh ta, đại khái đoán ra được cái gì đó.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Yên Nhiên tự mình rời bệnh viện, tôi tìm một buổi chiều cũng không có tìm được."
Quyền Yến Thác nhìn mưa bên ngoài, môi mỏng mím nhẹ, nói: "Chờ tôi một chút."
"Được."
Triển Bằng đáp lời, thấy anh bước nhanh lên lầu.
Sở Kiều nghe được bọn họ nói, cất bước đi tới, nhìn thấy quần áo trên người Triển Bằng ướt hết, không khỏi hỏi "Anh có muốn đi vào ngồi một chút hay không?"
Nhìn thấy cô, đầu tiên Triển Bằng sững sờ, sau đó lễ phép gật đầu một cái, nói: "Thật xin lỗi, trễ như thế còn tới quấy rầy hai người."
"Không có gì." Sở Kiều dửng dưng, không nhìn ra tức giận gì.
Rất nhanh Quyền Yến Thác thay xong quần áo xuống, anh nhìn thấy Sở Kiều đứng ở bên cửa, lại nhìn mưa bên ngoài một chút, cau mày dặn dò cô, "Em đóng cửa sổ cho kỹ, anh sẽ trở về nhanh thôi."
Sở Kiều thuận theo gật đầu, cũng không có hỏi nhiều.
Sau đó, Quyền Yến Thác và Triển Bằng cùng rời đi, hai chiếc xe một trước một sau lái ra biệt thự.
Cửa chính tự động đóng lại, Sở Kiều đứng ở bên cửa sổ, mắt thấy đèn xe biến mất, xoay người dọn dẹp đồ trên bàn uống trà nhỏ xong, từng bước một trở lại phòng ngủ.
Bên ngoài mưa, trong phòng ngủ nhiệt độ có chút thấp. Sở Kiều đi phòng tắm tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ thật dày, lúc này mới cảm thấy tốt một chút.
Cô vén chăn lên chui vào, thuận tay cầm bản vẽ trên đầu giường lên, theo thói quen vẽ cái gì đó trước khi ngủ. Cô nắm bút trong tay, cũng không thế nào vẽ được.
Kể từ khi mời thầy ở học viện mỹ thuật về dạy, Quyền Yến Thác cũng học tập nghiêm túc. Sở Kiều cầm lấy bản tập vẽ mà anh luyện, vén mấy tờ giấy lên, xem từng tờ một, dần dần cong khóe miệng lên.
Nhìn nét vẽ của anh, Sở Kiều liền nhớ lại khoảng thời gian ban đầu mình học vẽ, ánh mắt ôn hòa.
Hồi lâu, cô nắm chặt bút lần nữa, kìm lòng không được cất bản vẽ vào bên trong, lấy ra bức tranh chân dung chưa có vẽ xong. Bức tranh này đã trì hoãn lâu, cô vẫn chưa có vẽ xong, lúc này cô nhắm mắt lại lần nữa, khuôn mặt tuấn tú hiện lên ở trước mắt.
Đầu bút nhẹ nhàng rơi xuống, cô vẽ ra đường cong sinh động.