Editor: Thư
Kết quả tranh tài không bất ngờ chút nào, quán quân đương nhiên là Sở thị.
Giữa những tràng vỗ tay nhiệt liệt, Sỏ Nhạc Viện ứng đối khéo léo, vui vẻ đáp tạ, biểu hiện tự nhiên hào phóng. Đúng dáng vẻ một thiên kim tiểu thư của hào môn họ Sở, nhưng không ai nghĩ đến, Sở thị còn có một cô con gái khác.
Sở Kiều đứng tại chỗ, mắt thấy Sở Nhạc Viện mỉm cười đi tới, nói: “Chị, sau khi ba biết, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Trên gương mặt đó chứa đựng nụ cười giống như khi còn bé cô ta cũng đứng khoe khang trước mặt mình, tay trái nắm tay ba, tay phải nắm tay mẹ, ở bên cạnh họ chơi đùa, một nhà ba người cùng đến khu vui chơi.
Sở Kiều mím môi, hai tay xuôi bên người nắm chặt. Gương mặt như thế này đã từng quanh quẩn trong giấc mộng của cô suốt bao năm, hết lần này đến lần khác cô thầm hy vọng, cũng lần lượt bị dập tắt.
Mắt thay sắc mặt Sở Kiều không đúng, Tô Lê sợ cô hành sự lỗ mãng, vội vàng đi tới giữa hai ngườ, cười qua loa lấy lệ, “Nhạc Viện, chúc mừng cô.”
“Cám ơn.” Sở Nhạc Viện lạnh nhạt lên tiếng, không có thêm cảm xúc nào khác.
Người chúc mừng phía trước không ít, Sở Nhạc Viện nhanh chóng bị mọi người vây quanh, nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của toàn hội trường.
“Kiều Kiều?” Tô Lê lo lắng cho Sở Kiều, đưa tay ôm cô vào lòng.
Sở Kiều lắc đầu một cái, trong đôi mắt đen nhánh không nhìn ra chút cảm xúc gì, “Mình không sao.”
Cô cúi đầu thu dọn đồ đạc, không hề nhìn gì nhiều nữa.
Người ở chỗ này rất đông, Sở Nhạc Viện không thể thân mật quá mức với anh ta, chỉ có thể nở một nụ cười rạng rỡ với anh ta, hai người nhìn nhau cười, nụ cười này bao hàm biết bao ý nghĩ.
Sảnh tuyên bố kết quả của Quý thị được mở ra để quán quân và phóng viên có thể trao đổi với nhau, đồng thời cũng dễ dàng tuyên truyền. Sóng người từ từ vãn bớt, xung quanh an tĩnh lại.
Quyền Yến Thác đứng dậy đi tới, Tô Lê mắt tinh thấy, cầm lên đồ đi ra ngoài chờ.
“Bàn về thủ đoạn, cô không qua được em gái mình!” Người đàn ông tựa trước bàn, gò má lạnh lùng chứa đựng ý cười.
Hai chân Sở Kiều ê ẩm, kéo qua ghế ngồi xuống, “Cảm ơn sự đánh giá của anh.”
Quyền Yến Thác thấp giọng cười một tiếng, khoanh tay trước ngực, đôi mắt nội liễm yên lặng như biển, “Nhưng tôi đã làm gì đâu.”
Nói không hết câu, nhưng Sở Kiều nghe được sự châm chọc trong lời nói của anh, trong lòng lại càng tức giận hơn nữa. Anh chưa hề làm gì, lại giống như vương giả, đứng trên cao nhìn xuống xem cô làm trò cười, hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn!
Đáng hận!
Sắc mặt của cô vẫn còn coi như bình tĩnh, Quyền Yến Thác không nhìn thấu được bao nhiêu cảm xúc, đôi môi mỏng của anh kẽ mím, cúi người áp tới: “Biết vì sao thua sao?”
Ngẩng đầu lên, giữa mày Sở Kiều lướt qua một tia khác thường, mở mắt.
Ngón tay thon dài của Quyền Yến Thác nhẹ giơ lên, chạm lên cánh môi mềm mại của cô, nói: “Đóng cái này thật chặt, còn có người đàn ông nào thích cô đây?”
Chặn bàn tay đang vuốt ve môi của anh lại, Sở Kiều giận tái mặt, chất vấn: “Nếu như tôi van anh, anh có thể để cho tôi thắng sao?”
Quyền Yến Thác thu đầu ngón tay lại, ý cười ở khóe miệng biến mất, phun ra mấy câu lạnh như băng, “Không thể! Còn chưa kiểm hàng đã phải trả tiền, không có vụ mua bán nào như vậy!”
Đáy mắt Sở Kiều thay đổi, sắc mặt đại biến cũng vì lời nói của anh.
Bóng lưng cao lớn kiên cường của người đàn ông đi xa, Sở Kiều lạnh lùng nâng khóe môi, ánh mắt bình tĩnh. Mua bán? Cái ví dụ này thật tốt!
Buổi tối về đến nhà, Sở Kiều đã ăn cơm bên ngoài trước. Trong nhà rất an tĩnh, cô thay dép xong, đi tới sofa ngồi xuống.
Hồi lâu sau, Giang Tuyết Nhân mặc đồ ngủ đi xuống tới, nói: “Kiều Kiều, sao còn không ngủ nữa?”
Quét mắt nhìn đồng hồ trong phòng khách, Sở Kiều cụp mắt, hỏi bà: “Mấy giờ ba tôi mới về?”
“Vừa mới điện thoại, nói tối nay sẽ về.” Thấy hình như vẻ mặt cô không tốt lắm, Giang Tuyết Nhân cũng không nhiều lời, trước khi lên lầu còn dặn dò người giúp việc không cần chờ của Sở Nhạc Viện, cô ta sẽ ăn mừng cả đêm!
Trong nhà này, không ai sẽ nhớ kỹ hôm nay là ngày mấy. Trước kia có bà ngoại cùng với nàng, bà ngoại sau khi qua đời chính nàng cùng với mình, nhưng tối nay, nàng rất muốn bên cạnh có người.
Chuông mười hai giờ đã điểm, sự chờ đợi trong mắt Sở Kiều dần
dần biến mất, nhưng cô vẫn cố chấp chờ đợi.
Chờ đến lúc trời vừa rạng sáng, mới nghe thấy tiếng ô tô chạy vào sân. Sở Hoành Sanh đi tới, không hề nhìn thấy có người ngồi trên sô pha, đi thẳng lên lầu.
“Ba ——”
Nghe tiếng gọi, Sở Hoành Sanh quay đầu lại, nhìn thấy nàng, không khỏi kinh ngạc, “Trễ như thế sao còn chưa ngủ?”
Mày đẹp của Sở Kiều nhíu chặt, nhìn thẳng vào mắt ba mình, hỏi “Ba có biết, hôm nay là ngày gì không?”
Sở Hoành Sanh ngồi đối diện cô, sắc mặt hơi có mệt mỏi, hình như đang cố gắng nhớ lại nhưng cuối cùng vẫn không nhớ ra chút gì.
“Ngày giỗ của mẹ, “ Sở Kiều trầm giọng mở miệng, nụ cười lạnh tanh, âm điệu dần tăng cao, “Là ngày giỗ của mẹ tôi!”
Sắc mặt ba trở nên khác thường trong chốc lát nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Sở Hoành Sanh nới cổ áo, cố gắng giải thích: “Tối nay ba có rất nhiều chuyện, bận rộn nên quên mất.”
Bận rộn?
Sở Kiều không tiếng động cười khẽ, lời nói sắc bén: “Bận rộn chúc mừng con gái ba? Chúc mừng cô ta lại lập công to cho Sở thị?!”
Sở Hoành Sanh thở dài, mày kiếm nhíu chặt: “Chẳng lẽ Sở thị thắng, con vẫn cứ có thái độ như vậy sao?”
Nhớ tới lời đêm đó ông đã nói, Sở Kiều chỉ cảm thấy buồn cười, trái tim quặn thắt lại: “Nếu như ba muốn Sở thị thắng, trực tiếp nói cho con biết là được rồi, con sẽ rút lui, tại sao phải làm khó con như vậy?”
“Thế giới bên ngoài chính là như vậy, “ Sở Hoành Sanh giận tái mặt, vẻ mặt u ám, “Con cho rằng thành công dễ dàng như vậy sao?”
Sở Kiều lắc đầu một cái, cảm thấy tất cả đều thật đáng cười. Bên ngoài xông xáo đương nhiên là không dễ dàng rồi, nhưng vẫn tốt hơn là bị người thân đâm sau lưng!
Không hài lòng, Sở Kiều không muốn nói thêm, cô cầm túi xách đứng dậy, sải bước trở lại phòng ngủ.
Trong phòng khách, tiếng chuông đồng hồ lại vang lên lần nữa. Sở Hoành Sanh kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía trước, trong đôi mắt sắc bén dần dần nổi lên sự lo lắng.
Sáng sớm hôm sau, Sở Kiều nhìn thấy cha, từ sắc mặt của ông không thấy được chút cảm xúc áy náy nào giống như căn bản cuộc cãi vã hôm qua vốn không hề xảy ra, tất cả đều chỉ là cảm giác của một mình cô.
Vừa ra đến trước cửa, Sở Hoành Sanh nói cho cô biết, tối nay hẹn gặp Quyền gia ăn cơm. Người lớn hai bên gặp mặt, muốn cô giữ vững phong phạm thục nữ, ngàn vạn không được sơ xuất.
Đi tới phòng làm việc, tâm tình Sở Kiều ảm đạm, cơ hồ không nói chuyện. Đại khái Tô Lê cũng đoán được duyên cớ, khó tránh khỏi đau lòng.
Có lẽ trong mắt người ngoài cô là thiên kim hào môn, nhưng có mấy ai biết rằng, mỗi Chủ nhật hằng tuần cô đều chạy đến công viên vui chơi, chỉ nhìn những gia đình ba người thân thiết cùng nhau thì cô có thể ngồi như thế cả nhày.
Tan việc, Sở Kiều đúng hạn đi tới khách sạn, vừa đi vào đại sảnh, đã thấy được người đàn ông nào đó ngồi trên sô pha, hình như đang đợi cô.
“Thật chậm!” Quyền Yến Thác không nhịn được đứng lên, liếc mắt nhìn quần áo cô mặc trên người nhưng lại không nói thêm cái gì nữa.
Anh thản nhiên dắt tay Sở Kiều, ôm cô đi vào bên trong.
Sở kiều không có rút tay về, mặc cho anh nắm. Nếu đã là gặp người lớn thì động tác nên thân thiết một chút. Khóe miệng cô lướt qua ý cười nhợt nhạt, xem ra, tối nay nhất định phải biểu hiện tốt một chút!
_____________________________________