Edit: Hepc
Ngược lại thì chưa quên, chỉ là rất lâu cũng không có chơi lại mấy thứ này.
Sở Kiều nghe được, nhưng vội vàng nói chuyện với Đồng Niệm, cũng không còn quan tâm.
Trên ghế sô pha trong phòng khách, tiếng cười vui bên tai không dứt. Rất lâu Đồng Niệm cũng chưa từng gặp Sở Kiều, tự nhiên rất có nhiều lời muốn nói, hai người kề sát nhau, lời nói đều thân mật.
Giây lát, Rella cũng theo thang lầu bò lên, bị Đâu đạp lên thân thể, vẫn trung thành nằm ở chung quanh cô bé như cũ.
"Đâu, đến đây với Dì." Mắt Sở Kiều thấy cô bé vẫn vùi ở trong ngực Quyền Yến Thác, không khỏi gọi cô bé.
Nhưng cô bé mím môi, không có ý đi tới, tiếp tục ngồi xếp bằng ở trên đùi Quyền Yến Thác.
Gương mặt tuấn tú Quyền Yến Thác cụp xuống, nhìn chằm chằm nhóc con trong ngực, nụ cười nơi khóe miệng không giảm. Trước kia anh cảm thấy trẻ con ồn ào ầm ĩ rất đáng ghét, nhưng bây giờ anh nhìn Đâu, chỉ cảm thấy nhóc con này cũng thật khá!
Sở Kiều cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng, kể từ lúc Đâu nhào vào trong ngực Quyền Yến Thác, một đôi cánh tay thủy chung giắt trên cổ của anh, căn bản là không có dời đi.
"Đâu," Sở Kiều cười lại gần, giang hai tay với cô bé, "Dì ôm nào."
"Không muốn!" Đâu lắc đầu, khẳng định cự tuyệt.
Quyền Yến Thác quay đầu đi, giơ tay lên sờ sờ đầu Đâu, nói: "Không phải gọi là Dì mà phải gọi là Thím!"
Nghe vậy, Đâu mím môi, đôi cánh tay càng thêm quấn lên cổ của Quyền Yến Thác, đáy mắt lóe lên ánh sáng giảo hoạt, "Chú với Thím là một đôi, cho nên phải tăng gấp bội!"(ý là một đôi phải ôm càng chặt càng mạnh)
Đồng Niệm nhìn con gái, không tự chủ cau mày. Nghĩ thầm đứa nhỏ này, càng ngày càng không cách nào có thể nói rồi!
Sở Kiều tức cười, nhìn về phía Quyền Yến Thác nhờ giúp đỡ, chỉ thấy anh nháy mắt, cô chợt hiểu nhớ tới đồ trong túi xách, lập tức móc ra, đưa tới, "Cho con nè."
Wow!
Hai hộp kẹo Thụy Sĩ!
Cả trái tim Đâu đều bay lên, lập tức buông cánh tay ôm trên cổ Quyền Yến Thác ra. Cô bé cầm lấy hộp kẹo trong tay Sở Kiều, khéo léo kêu Thím, uốn éo cái mông ngồi một bên, không kịp chờ đợi mở hộp ra.
Lăng Cận Dương không tiếng động thở dài, ánh mắt thâm thúy. Cô con gái này của anh, chỉ nhận ăn không nhận người! (Ý là có ăn uống là được ko quan tâm người khác)
"Thiếu gia, nhân bánh đã chuẩn bị xong rồi." Người giúp việc dựa theo sự phân phó làm xong nhân bánh.
Lăng Cận Dương đứng lên khom lưng hôn mặt Đồng Niệm một cái, cười nói: "Mọi người nói chuyện, tôi đi làm hoành thánh."
"Được." Đồng Niệm mở trừng hai mắt, cũng không có ý muốn giúp một tay, yên tâm thoải mái ngồi ở trên sô pha.
Nhìn bóng lưng anh ấy đi xa, mặt Đồng Niệm đột nhiên thay đổi, nhìn chằm chằm ‘tiểu nhân’ đối diện, nói: "Đâu!"
Đâu cả kinh, kẹo Thụy Sĩ trong tay rơi vãi đầy đất. Cô bé chép miệng đứng lên, bộ dáng uất ức làm người ta thương tiếc, "Mẹ, Đâu biết, mỗi ngày chỉ có thể ăn hai viên."
Lửa giận trong lòng Đồng Niệm còn chưa có bốc cháy, liền bị cô bé cúi đầu nhận sai, vẻ mặt thu phục. Đâu len lén ngẩng đầu lên, liếc nhìn vẻ mặt của mẹ mình, thời điểm cúi đầu xuống lần nữa, đáy mắt đã có ý cười.
Giây lát, cô bé buông kẹo trong tay, lực chú ý bị hấp dẫn lần nữa.
Đâu
chạy mấy bước đến phòng bếp, động tác linh hoạt leo lên cái ghế, điềm nhiên hỏi: "Ba, Đâu giúp ba làm hoành thánh."
Lăng Cận Dương cũng không còn đuổi cô bé, mặc cho cô bé ở bên cạnh quấy rối, rất nhanh trên mặt hai cha con đều là bột mì.
"Haizz!" Đồng Niệm mím môi, bất đắc dĩ dựa vào sô pha, "Nhất định Đâu sẽ bị anh ấy làm cho hư hỏng."
Sở Kiều chỉ có thể cười nhỏ một tiếng, nhưng cảm nhận loại không khí này của bọn họ là loại cảm xúc nồng đậm hạnh phúc.
"Chúng ta đi thôi?" Sở Kiều cảm thấy có chút không được tự nhiên, đẩy đẩy cánh tay người đàn ông bên người, nói.
"Đi nơi nào?" Quyền Yến Thác trêu chọc Rella một chút, hồ nghi hỏi cô.
"Về nhà." Sở Kiều nhíu mày, vẻ mặt không vui.
Người đàn ông đưa tay ôm cô vào trong ngực, môi mỏng che ở bên tai của cô, nói: "Em ngốc à, không thấy Cận Dương vào phòng bếp làm hoành thánh hả? Cậu ta làm hoành thánh ăn ngon lắm, không ăn mà đi sao?"
Sở Kiều cười cười, hình như cũng nghe Đồng Niệm nói qua, chỉ là không có cơ hội ăn.
"Muốn ăn sao không để cho bà xã anh làm?" Đồng Niệm mất hứng, cắn dâu tây mập mờ nói.
Quyền Yến Thác cũng không tức giận, nói thẳng: "Bà xã tôi không biết làm."
Nói ra lời này, Sở Kiều lúng túng giơ tay lên, vọt tới bên cạnh người đàn ông.
Yên lặng tính toán người ở lại ăn một chút, lại tính toán số lượng sủi cảo một chút. Đồng Niệm để dâu tây xuống, đứng lên đi tới phòng bếp.
Rất nhanh, trong phòng bếp truyền tới là tiếng cười vui của ba người. Còn có giọng Đâu bị tức khóc lên, "Ba thiên vị, chỉ hôn mẹ, không hôn Đâu, ô ô ô......"
Sở Kiều ngồi ở trên sô pha, cũng có thể thấy hình ảnh bên kia, khóe môi gợi lên nụ cười hâm mộ. Loại cuộc sống gia đình này, chính là hạnh phúc, người một nhà ở chung một chỗ thật vui vẻ, có nhà che mưa che gió, có ba, có mẹ, còn có tiếng cười vui.
Đáy lòng dâng lên nồng nặc khổ sở.
Quyền Yến Thác nhìn thấy cô mất hồn, cũng đại khái đoán được tâm sự của cô. Anh mím môi, giang hai tay ra ôm cô vào lòng, môi mỏng rơi vào cái trán của cô khẽ hôn.
Vốn là muốn ăn cơm trưa rồi rời khỏi, kết quả mè nheo đến cơm chiều. Hiếm khi bạn tốt gặp nhau, không khí hòa hợp, lại có bé Đâu tinh nghịch, tiếng cười vui của mọi người cũng chưa có dừng lại.
Ăn cơm tối xong, Quyền Yến Thác lái xe mang theo Sở Kiều rời Lan Uyển. Trên đường trở về, Sở Kiều không nhịn được hỏi anh: "Chuyện tài trợ, anh nói cho em biết đi?"