Edit: Hepc
Ánh mắt Quý Tư Phạm không hề gợn sóng, anh ta mím môi, ở bên trong ánh mắt mong chờ của Quý Uẩn, từ từ gật đầu một cái.
Tan việc về đến nhà, thế nhưng Quyền Yến Thác về trước so với cô. Sở Kiều kinh ngạc một chút, cười nói: "Sao về sớm vậy?"
"Buổi chiều đi gặp khách hàng, kết thúc sớm." Quyền Yến Thác mặc quần áo ở nhà, bưng thức ăn mà dì giúp việc làm thêm giờ mang lên bàn xong, thúc giục: "Nhanh đi rửa tay, ăn cơm."
"Ừm." Sở kiều buông túi xách trong tay, rửa tay ngồi xuống.
Cô ăn vài món ăn, len lén liếc qua người đàn ông bên cạnh, hồ nghi hỏi anh: "Anh có tâm sự?"
Bình thường ăn cơm tối, anh luôn không ngừng nói lời thô tục, nhưng tối nay lại rất an tĩnh, quy củ ngồi ở chỗ đó ăn cơm.
"Không có." Quyền Yến Thác trả lời nghiêm túc.
Sở Kiều cắn chiếc đũa cúi đầu, đáy lòng có chút thất vọng, mặc dù anh không nói, nhưng cô có thể nhìn ra có chút bất thường.
"Ăn nhanh lên một chút." Quyền Yến Thác gắp thức ăn vào trong chén cô, giọng trầm thấp.
"Bao tử em không tốt, không thể ăn quá nhanh." Sở Kiều mất hứng, cố ý ăn chậm rì rì.
Nhìn bộ dáng của cô, Quyền Yến Thác cười đễu lại gần, ở bên tai cô nói: "Em ăn chậm như vậy, có phải muốn khảo nghiệm sự kiên nhẫn của anh hay không?"
Dừng lại, anh thấy bên trong ánh mắt khó hiểu của Sở Kiều, tà ác mở miệng, "Có tin đợi chút nữa anh để cho em vừa cầm chén cơm vừa vận động hay không!"
Sở Kiều ngớ ngẩn, gương mặt từ từ ửng hồng.
Tên lưu manh này, luôn không đứng đắn!
Sở Kiều hung hăng trừng mắt nhìn anh, nghĩ đến chuyện gấp gáp, không yên lòng xác nhận nói: "Chuyện ấy anh đã chuẩn bị xong chưa?"
Nghe được cô hỏi như thế, động tác nhai của Quyền Yến Thác dừng một chút, gương mặt tuấn tú rũ xuống, "Ừ."
Sở kiều còn định hỏi, Quyền Yến Thác phiền não bỏ lại chiếc đũa, ôm cô lên, bước nhanh đi về hướng phòng ngủ trên lầu, "Anh xem em cũng không đói, vậy trước tiên làm việc khác!"
"Ưmh --"
Tiếng kháng nghị của Sở Kiều bị dìm xuống, tội nghiệp bị anh đè ở trong phòng ngủ hành hạ hơn hai giờ. Đợi đến khi người đàn ông thoả mãn, cô đã sớm đói ngực dán vào lưng, giày vò đến quá nửa đêm mới ngủ.
......
Sáng sớm, Sở Nhạc Viện thấy trợ lý tập hợp báo cáo bảng tiêu thụ trong một tháng gần đây, nụ cười ở khóe miệng làm thế nào cũng giấu diếm không được.
Tuần này lượng thời trang tiêu thụ ở Sở thị, so với cùng thời kỳ tăng trưởng 10%.
Ôm tiêu thụ tập hợp lại, Sở Nhạc Viện say mê cuồng nhiệt ra cửa, đi tham gia hội nghị thường kỳ.
Phần bảng báo cáo tiêu thụ này, tất cả cổ đông mỗi người một phần. Mọi người cũng đều bị số liệu này rung động theo, không ai từng nghĩ tới nhãn hiệu Isa này, vừa mới lên thị trường có thể có kì tích như thế, nếu là thời gian dài, như vậy cũng được sao?
"Nhạc Viện!" khóe miệng Sở Hoành Sanh cong lên, giọng nói cũng hàm chứa vui mừng, "Con có thể làm ra dạng thành tích này, ba mừng thay cho con!"
"Cám ơn ba!"
Môi Sở Nhạc Viện mím nhẹ, nụ cười trên mặt đắn đo thích đáng. Cô ta khiêu khích
nhìn về phía Sở Kiều, lại thấy đến đối phương cũng quăng tới nụ cười, chỉ là thoáng cười này không đạt tới đáy mắt.
Trong lòng Sở Nhạc Viện hồi hộp một chút, trong nháy mắt dâng lên lo lắng quái dị.
"Nếu hôm nay vui vẻ như vậy, vậy tôi cũng tuyên bố một tin." Thần thái Sở Hoành Sanh sáng láng, cả người tươi cười rạng rỡ, ông nhìn hai con gái bên cạnh, trái tim hơi có cảm xúc.
Sở Kiều cụp mắt, đưa tay vén ống tay áo lên, nhìn chằm chằm cây kim đồng hồ, đồng thời ở đáy lòng thầm đếm.
Lời của ba mình khiến trái tim Sở Nhạc Viện khẽ lay động, cô ta hồ nghi nhìn sang, chỉ thấy ba mình từ nhận lấy trong tay thư ký một tập tài liệu màu đen, nhẹ nhàng mở ra.
Sở Hoành Sanh ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt thâm thúy hướng về người đang ngồi, trầm giọng mở miệng: "Tôi lớn tuổi, có một số việc lực bất tòng tâm, cho nên quyết định......"
"Chủ tịch ——"
Cửa phòng họp bị người đẩy ra, có người lòng như lửa đốt chạy vào.
"Chủ tịch, đã xảy ra chuyện rồi!"
"Chuyện gì nói thành cái bộ dáng này?"
Sở Hoành Sanh bị cắt đứt lời nói, vẻ mặt hơi lộ ra không vui.
Trợ lý thở hổn hển đã chạy tới, đưa bản Fax (bản sao chép) mới vừa lấy được tới, nói: "Sở thị bị người ta tố cáo!"
"A ——"
Cổ đông hai mặt nhìn nhau, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía.
Sở Hoành Sanh nhận lấy bản Fax nhìn, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống. Ông đưa đồ cho Sở Nhạc Viện, giọng nói lo lắng: "Chính con nhìn đi!"
Lời của ba mình khiến đầu Sở Nhạc Viện lờ mờ phát giác ra, cô ta xem bản Fax xong, đứng lên, kinh ngạc nói: "Điều đó không có khả năng! Làm sao lại xâm phạm bản quyền?! Cái này quá buồn cười, Isa là chúng ta dùng tiền mua lại thương hiệu!"
Trợ lý ở bên cạnh lau mồ hôi, rồi lại không thể không nói lời nói thật, "Tổng giám đốc, Isa có nhãn hiệu là YA, nhưng cô dùng nhãn hiệu là YIA, đây là hai nhãn hiệu hoàn toàn khác biệt! YIA là nhãn hiệu thuộc về Iza, người ta phát hiện chúng ta có hành động xâm phạm bản quyền, đã phát văn kiện tới luật sư, yêu cầu chúng ta bồi thường!
"Cái này không đúng!" Sở Nhạc Viện cắn môi, sắc mặt trắng bệch một chút, "Ba, lúc đầu khi con ký với Isa, bọn họ đưa cho con nhãn hiệu chính là YIA! Con sẽ không làm sai!"
Hình như cô ta sợ mọi người không tin, kêu trợ lý đi lấy phần hiệp nghị ký ban đầu kia ra, cho mọi người nhìn.