Editor: Hepc
Sở thị đăng thông báo nói xin lỗi, không ít người bắt đầu suy đoán, Sở Kiều có phải đã thất sủng hay không (không được ưu ái), lập tức có các báo đưa tin, tiêu đề là: "Thái tử nhà họ Quyền vui vẻ với người mới, thiên kim hào môn nhà họ Sở bị vứt bỏ!"
Loại chuyện nhảm đồn đãi này, bây giờ đối với đại chúng mà nói, đã sớm nhìn quen lắm rồi. Chỉ là có chút người có lòng, tự nhiên có một ý nghĩ khác.
Sáng sớm, Hạ Yên Nhiên lái xe tới công ty, cô ta ngừng xe ở bãi đậu xe ngầm, xoay người liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Trì Việt?"
Đối diện trước xe thể thao màu xanh ngọc, Trì Việt tựa trước xe, trong tay đang kẹp một điếu thuốc, gương mặt tuấn tú, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Chào buổi sáng!"
Trì Việt nhếch môi cười cười, gương mặt tuấn mỹ ôn hòa.
Hạ Yên Nhiên xách theo ví da đi tới, đứng lại ở bên cạnh anh ta, "Có chuyện gì hả?"
"Tin tức gần đây chị xem chưa?" Trì Việt hít một hơi thuốc, phun ra khói mù phiêu tán.
Trong lời nói của anh ta, Hạ Yên Nhiên tự nhiên nghe ra, cô ta nhíu mày nhìn chằm chằm vào mắt Trì Việt, nói: "Có xem."
"Chị Yên Nhiên," Trì Việt cười nhún nhún vai, mỉm cười nói, "Chị đổi tính rồi sao? Thật lòng tính toán buông tha anh tôi?"
Tạm dừng, anh ta vứt bỏ thuốc lá trong tay, hung hăng giẫm ở dưới chân, "Ban đầu lúc chị và tôi phối hợp, không phải rất ăn ý sao?!"
Hạ Yên Nhiên nhếch môi, ánh mắt đề phòng nhìn về phía anh, "Em ở đây uy hiếp chị?"
"Dĩ nhiên không phải!"
Trì Việt lắc đầu một cái, vẻ mặt lộ ra một nụ cười, chỉ là này thoáng cười không đạt tới đáy mắt, "Tại sao tôi phải uy hiếp chị? Đối với tôi như vậy cũng không có một ít chỗ tốt nào!"
Ngược lại những lời này thật tình, Hạ Yên Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Trì Việt nhẹ cười ra tiếng, giơ tay lên khoác lên trên vai của cô ta, trầm giọng nói: "Tôi biết ngay, đối với anh tôi thì chị sẽ không dễ dàng mà buôn tay như vậy!"
Buông tay?
Đáy mắt Hạ Yên Nhiên tối đi, nhớ tới đêm đó Quyền Yến Thác nói dưới tàng cây, mỗi một câu cũng cứng rắn đâm vào ngực cô ta, cho tới hôm nay cô ta còn có thể cảm thấy loại đau này!
"Nói đi, em muốn như thế nào?" Môi Hạ Yên Nhiên mím chặt, nụ cười phát rét.
"Thế này mới đúng chứ!" Trì Việt hài lòng cười cười, khóe mắt thoáng qua một vòng ngông cuồng. Giọng điệu này, anh thế nào cũng nuối không trôi!
......
Ban đêm ở thành phố Duật Phong, khác xa ban ngày ồn ào náo động, có nhiều hơn một phần yên tĩnh.
Hợp với mấy ngày xã giao, Hàn Thu Dương có chút cảm thấy mệt mỏi. Anh mượn cớ từ trong phòng bao ra ngoài, đứng ở ban công hành lang hóng gió một chút.
Điện thoại di động trong túi vang lên, anh nhìn thấy người điện tới, cười nghe điện thoại, "Nhất Nặc, còn chưa ngủ?"
"Ba ơi, sao ba vẫn chưa trở về?"
Trong điện thoại, giọng con gái thật thấp, lộ ra mất mác, "Ba đã đồng ý tối nay kể chuyện gấu Bảo Bảo cho con mà."
Hàn Thu Dương nhíu mày, trên mặt lướt qua áy náy. Gần đây bận chuyện của công ty, rất không chú ý con gái, nghĩ đến chỗ này, anh cười nói: "Nhất Nặc ngoan, ba lập tức trở về nhà."
Đứa bé rất dễ dụ, cô bé cố gắng chống đỡ tinh thần không được ngủ, đơn giản đúng là chờ những lời này.
Con gái vui mừng cúp điện thoại, Hàn Thu Dương xoay người trở lại phòng, giao chuyện còn lại cho Tưởng Thiếu Hằng, một mình rời đi trước.
Khoảng thời gian này, khách ở Lam Điều rất đều đặn.
Hàn Thu Dương từ trên lầu xuống, trải qua phòng khách lầu một thì khóe mắt lướt qua thấy bóng dáng quen thuộc.
Bước chân anh hơi ngừng lại, chần chừ, xoay người đi tới.
Sở Kiều gục xuống bàn, bàn ăn trước mặt nghiêng ngã,
trong tay cô cầm một ly rượu đỏ, mắt thẳng nhìn chằm chằm vào một điểm, cũng không có nhìn đến anh.
Kéo ghế ra ngồi xuống đối diện cô, Hàn Thu Dương một mực đè lại ly rượu trước mặt cô, nói: "Sao lại uống rượu một mình?"
Nghe được giọng của anh, Sở Kiều mở to hai mắt, hòa hoãn nửa ngày mới nhìn ra là anh, mím môi, nói: "Người nào quy định không thể uống rượu một mình?"
Bất đắc dĩ Hàn Thu Dương lắc đầu, nghĩ thầm hình như cô đã say rồi, "Bao tử em không tốt, không thể uống nữa."
Căn bản Sở Kiều không có phản ứng đến anh, khẽ ngồi dậy, cũng rót đầy một ly rượu cho anh, khóe miệng khẽ nhếch cười: "Cạn ly!"
Thở thật dài, Hàn Thu Dương ngửa đầu cạn sạch rượu trước mặt, đồng thời đưa tay lôi cô, dám lôi cô đi ra ngoài, "Anh đưa em về nhà."
Đầu Sở Kiều choáng váng, tay chân cũng không còn hơi sức, muốn giãy giụa cũng không còn biện pháp, chỉ có thể bị anh kéo lên xe.
Xe hơi màu đen lái đi, Sở Kiều ngồi ở vị trí kế bên tài xế, khàn khàn mở miệng: "Đưa em về nhà hả."
"Ừmh?"
Hàn Thu Dương nhíu mày, nghe không hiểu lời của cô..., hồ nghi quay đầu.
"Nhà của chính em." Cả người Sở Kiều co lại trong ghế, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Nghe vậy, mày kiếm Hàn Thu Dương cau lại, thay đổi tay lái, hướng một con đường khác mà đi.
Trong buồng xe rất an tĩnh, mùi vị nước hoa nhàn nhạt tỏ khắp chỗ ngồi, loại chanh mùi thơm. Sở Kiều dựa đầu vào cửa sổ xe, một đường cũng không có nói chuyện, không nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.
Gần đây Hàn Thu Dương cũng biết Sở thị có tranh chấp, đối với sự kiện này nghi vấn trong lòng anh cũng hơi nhiều. Chuyện náo động kỳ lạ này, anh cảm thấy có gì đó không đúng, người bên cạnh lờ mờ, anh cũng không dám hỏi nhiều.
Xe lái vào đường nhỏ tĩnh lặng, người bên cạnh đột nhiên mở miệng, nói: "Đừng ngừng xe, đi thẳng đi!"
Vốn là Hàn Thu Dương đang suy nghĩ, nghe được giọng của cô thì nhìn sang, chỉ thấy ven đường phía trước, có một chiếc Hummer màu đen, người Quyền Yến Thác cao to tựa vào trước xe, hết sức rõ ràng.
Hàn Thu Dương do dự, tốc độ xe cũng chậm xuống. Trong lòng Sở Kiều nóng nảy, kéo tay của anh giọng căng thẳng, "Không cho phép ngừng xe, lái xe đi!"
Hàn Thu Dương mím môi, chân đạp mạnh chân ga lướt qua chiếc Hummer màu đen kia.
Xe lái đi, Sở Kiều quay đầu lại nhìn người đàn ông ven đường một chút, thấy anh cúi đầu tựa vào trước xe, trong tay cầm điếu thuốc, hình như đang suy nghĩ chuyện gì, cho nên cũng không có nhìn đến chiếc xe nên này của bọn họ.
Sở Kiều nhẹ nhàng thở ra, cả người dựa trở về trong ghế lần nữa.
"Em muốn đi nơi nào?" Hai tay Hàn Thu Dương nắm tay lái, không nhịn được hỏi cô.
Sở Kiều giơ tay lên xoa trán, gương mặt đỏ ửng lên, "Tùy ý anh, muốn đi đâu cũng được."