Mặt đối mặt, chỉ cách nhau một cánh tay.
Hạ Yên Nhiên khoanh tay trước ngực, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp, "Cần phải ngạc nhiên đến như vậy sao?"
Ngạc nhiên ư?
Con ngươi đen nhánh của Sở Kiều chợt lóe, có phải là kinh ngạc hay không, thật tức cười, một câu cô cũng không nói ra được.
Nụ cười như ẩn như hiện rơi vào trong mắt Sở Kiều mang theo tràn đầy khiêu khích. Ngón tay cô giật giật, lúc này mới phát hiện ngay cả nắm tay lại cũng không có sức.
Vào lúc này cô nên nói cái gì?
Sở Kiều đờ đẫn suy nghĩ, bình tĩnh trở lại, nặn ra một câu khàn khàn, "Tại sao cô lại ở đây?"
Nói xong, Sở Kiều mới phát hiện mình lại thốt ra lời nói buồn cười đến như vậy.
Làm sao có thể?
Hạ Yên Nhiên cười cười, giơ tay lên vuốt lấy mái tóc dài, dịu dàng nói: "Sở Kiều, cô cần tôi nói rõ ràng sao?"
Sở Kiều nhếch môi, khuôn mặt cứng ngắc không nặn ra được nửa điểm tươi cười. Cô cũng đã từng đi bắt gian tại trận, loại chuyện như vậy không phải là sở trường của cô hay sao? Cô coi như là đã có kinh nghiệm đi, làm sao loại chuyện này lại có thể rơi trúng đầu cô đây?
Sở Kiều nhìn chằm chằm người trước mặt, suy nghĩ trong hoàn cảnh này cô nên làm gì?
Trước kia lúc đi bắt kẻ thông dâm, cô căn bản sẽ không để cho đối phương kịp mở miệng xin xỏ đã vung nắm đấm lên rồi.
Nhưng trong lúc này, cho dù Sở Kiều có muốn nhanh chóng hành động, lại phát hiện không có sức. Tay chân mềm nhũn vô lực.
Thở dài một hơi, cuối cùng Sở Kiều cũng minh bạch một điều, tại sao những người đi bắt kẻ thông dâm lại muốn lôi kéo bạn bè cùng đi, thì ra không phải bản thân không muốn động thủ mà do thân thể không nghe theo, không có khí lực.
Cô nhìn chằm chằm Hạ Yên Nhiên đang nhếch miệng cười, trái tim co thắt lại, hô hấp như bị ai nắm lấy, đặt trong tay, tùy ý giày xéo.
Loại đau đớn này, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng trải qua.
Mặc dù ban đầu Sở Nhạc Viện cướp đi Qúy Tư Phạm, cô cũng không có đau khổ đến như vậy.
Dồn hết sức toàn thân, Sở Kiều mới có thể giơ tay lên, ngón tay quấn lấy sợi dây chuyền trên cổ Hạ Yên Nhiên hung hăng kéo xuống.
"A ——"
Lần này dùng lực rất lớn, cần cổ trắng nõn của Hạ Yên Nhiên bị cứa một vệt đỏ rất sâu, rỉ máu.
Năm ngón tay khép lại, Sở Kiều nắm chặt vỏ đạn màu vàng trong tay, trầm giọng nói: "Đừng có làm dơ bẩn đồ của tôi!"
Hạ Yên Nhiên giơ tay lên sờ vào sau gáy, cảm giác đau rát, chắc là bị xước da rồi.
Cầm chặt sợi dây chuyền, Sở Kiều xoay người, không nhiều lời, nhanh chóng rời khỏi.
Đẩy cửa ra, ngồi lên xe, cầm chìa khóa trong tay nhưng Sở Kiều làm thế nào cũng không thể cắm được vào ổ. Đôi tay run run, ngón tay cũng run, thật ra thì toàn thân cô đều đang run rẩy.
Nhấc tay trái lên giữ chặt cổ tay phải, Sở Kiều gian nan cắm chìa khóa vào, cuối cùng khởi động xe.
Xe thể thao màu đỏ chạy ra khỏi gara, chuyển hướng, rời khỏi cổng biệt thự.
Hai tay Sở Kiều nắm chặt tay lái, dưới chân dùng sức nhấn ga, xe thẳng tắp lao về phía trước phóng ra ngoài.
Trên con đường nhỏ lát đá cuội bên cạnh, một bóng người lảo đảo chạy đến, đứa bé đuổi theo quả bóng da, bất thình lình chạy tới giữa đường.
"Cẩn thận!"
Mẹ đứa bé mẹ theo sát phía sau, nhìn thấy có xe vội vàng hô lên.
May mắn nhờ một tiếng này, đem tâm tư hỗn đỗn của Sở Kiều thu lại. Cô đột nhiên đạp thắng xe, két một tiếng, xe dừng lại trước mặt đứa bé, chút nữa thì chèn lên người nó.
"Khanh khách ——"
Đứa bé ôm quả bóng da trong ngực, thấy có xe hơi lao tới, còn cảm thấy chơi thật vui, cười ra tiếng.
Mẹ đứa bé bị doạ sợ sắc mặt trắng bệch, ôm lấy đứa bé kéo vào trong ngực, mắng: "Cô có biết lái xe không hả, ở trong khu vực dân cư mà đi nhanh như vậy, nếu đụng phải người thì làm sao?"
Sở Kiều không có nghe rõ người nọ đang chửi cái gì, chỉ nhìn thấy khẩu hình cuả cô ta lúc đóng lúc mở. Lát sau, cô ta mới ôm đứa bé rời đi.
Hít một hơi thật sâu, Sở Kiều rũ người xuống, sợi dây căng thẳng toàn thân cũng buông xuôi.
Người cô mềm nhũn, gục mặt lên vô lăng, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Thiếu chút nữa cô đã đụng vào một đứa bé, thật sự rất nguy hiểm!
Lòng bàn tay đang nắm chặt bị một vật cứng đâm vào làm cô thấy đau. Sở Kiều giảm lực nắm, xòe tay ra, mới nhìn thấy vỏ đạn nằm trong lòng bàn tay.
Trong lòng bàn tay cô vẫn gắt gao nắm chặt sợi dây chuyền, chưa từng buông ra.
Sở Kiều cúi đầu, tựa mặt vào trên vô lăng. Không kiềm chế được khóe mắt đang ê ẩm, cô trừng mắt, chỉ cảm thấy có nước mắt ấm áp chảy xuống.
Nước mắt một khi trào ra, giống như mang theo sinh mệnh, trong khoảnh khắc này nước mắt cô không ngừng lăn xuống.
Sở Kiều muốn ngăn lại, nhưng đổi lại chỉ thấy nước mắt lại càng rơi xuông mãnh liệt hơn.
Cô cắn chặt môi, trơ mắt nhìn từng giọt nước mắt óng ánh trong suốt, rơi tí tách xuống lòng bàn tay mình, tích tụ lại từng chút một.
Không kiềm được, cô chỉ có thể để mặc loại cảm giác này, để cả người chìm ngập.
Hai bên trán giật giật, người đàn ông nằm trên giường xoa huyệt Thái Dương, từ từ mở mắt. Cảnh vật mơ hồ trước mặt, Quyền Yến Thác lắc đầu một cái, đại não dần dần thanh tỉnh trở lại.
Tròng mắt đen nhánh như Hắc Diệu Thạch của người đàn ông híp lại một cái, thoáng thấy bóng người đứng sau cửa sổ, khóe miệng trầm xuống, nói: "Là cô?"
"Đã dậy rồi." Hạ Yên Nhiên xoay người, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía anh: "Anh tỉnh rất nhanh."
Quyền Yến Thác từ trên giường đứng lên, cúi đầu nhìn lướt qua bộ quần áo trên người, hỏi "Hai người gặp nhau lúc nào?"
Hạ Yên Nhiên hiểu anh đang muốn hỏi cái gì? Nếu hôm nay cô ta đứng ở chỗ này, tự nhiên cũng biết đã không thể giấu giếm được nữa.
"Trước đó một lúc lâu." Cô ta cụp mắt, xoay người lại đi về phía anh.
Lời của cô ta..., khiến cho ánh mắt Quyền Yến Thác tối tăm, cảm thấy vô cùng lo lắng.
Trên người Hạ Yên Nhiên mặc váy dài, cất bước đi tới trước mặt anh, môi đỏ mọng nhấp nhẹ, cười nói: "A Thác, mặc dù anh tỉnh lại rất nhanh, nhưng vẫn là chậm một bước! Sở Kiều vừa mới về qua đây!"
Nghe vậy, Quyền Yến Thác từ từ đứng lên, bóp cổ cô ta, lạnh lùng nói: "Hạ Yên Nhiên, cô đã nói gì với cô ấy?"
Vẻ mặt tươi cười của Hạ Yên Nhiên dần dần đỏ lên, cổ bị bóp lại, không thở được, "Em nói cho cô ấy biết, em và anh đã ngủ với nhau, người anh yêu, là em!"
Mặc dù bị anh bóp chặt cổ, nhưng Hạ Yên Nhiên vẫn cố gắng dùng sức phát ra âm thanh, gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi phun ra từng câu từng chữ.
"Lên giường?!" Quyền Yến Thác nhếch miệng, nụ cười giễu cợt.
Trong lòng Hạ Yên Nhiên khẽ động, ánh mắt hốt hoảng nhìn về phía anh. Khuôn mặt người đàn ông thoáng nét cười âm u, khiến cho đáy lòng cô ta trở nên sợ hãi.
Lực đạo trên cổ thoát ra, cơ thể Hạ Yên Nhiên buông lỏng, hai chân vô lực lùi về phía sau một bước, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác đang căng thẳng đột nhiên giãn ra, không nhịn được cười lên.
Hạ Yên Nhiên xoa cổ, hồ nghi hỏi, "Anh đang cười cái gì?"
Quyền Yến Thác trầm mặt, lôi Hạ Yên Nhiên đi vào thư phòng, hơn nữa còn đưa tay mở máy vi tính để trên bàn.
Rất nhanh màn hình máy tính liền sáng lên, Hạ Yên Nhiên
thấy hình ảnh bên trong, kinh ngạc há to mồm.
"Chiêu này đối với tôi không có tác dụng," Quyền Yến Thác thấy khuôn mặt cô ta trắng bệch, cười: "Nếu tôi muốn lên giường cùng cô, đã sớm làm, còn phải đợi cho đến ngày hôm nay sao?"
Bị những lời này hung hăng đâm vào ngực, Hạ Yên Nhiên cắn môi, không nói nên lời.
"Tôi nên cảm ơn cô." Quyền Yến Thác bỗng nhiên lên tiếng, gương mặt tuấn tú trầm xuống.
"Cám ơn em?"
Hạ Yên Nhiên xoa cổ, nhíu mày nhìn anh hỏi.
"Đúng, cám ơn cô."
"Cám ơn cô đã lựa chọn một kết thúc như vậy cho chúng ta!" Quyền Yến Thác cụp mắt, đáy mắt thâm thúy lóe sáng.
Nghe vậy, hai mắt Hạ Yên Nhiên co rút kịch liệt một hồi, cô ta cắn môi, gấp giọng nói: "A Thác, em...em......"
Đụng ——
Một tiếng vang thật lớn.
Hạ Yên Nhiên vội vàng không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn anh cầm lên hòm thủy tinh trên bàn, đôi tay chậm rãi buông ra, mặc cho nó rơi mạnh xuống đất, trong khoảnh khắc vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
"Đừng!"
Hạ Yên Nhiên theo bản năng giơ tay lên bắt lấy, nhưng cuối cùng lại chậm một bước, thẫn thờ nhìn bình thủy tinh từ tay anh ném xuống, nát thành bụi.
Tạch tạch tạch lộc cộc ——
Những viên bi màu tím trong bình thủy tinh, từng viên từng viên rơi xuống, trong nháy mắt vỡ vụn.
"Không được......" Hạ Yên Nhiên quỳ hai chân trên mặt đất, mặc cho thủy tinh sắc nhọn đâm vào da thịt, cô ta đưa tay nhặt lên từng mảnh vỡ rải rác xung quanh, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống như mưa, "Quyền Yến Thác, làm sao anh có thể...... Làm sao anh có thể đập vỡ cái này?!"
"Tại sao lại không thể?" Quyền Yến Thác cúi người, đáy mắt âm u, "Lần trước tôi đã cảnh cáo cô cái gì? Hạ Yên Nhiên, đây là cô tự tìm lấy!"
Hạ Yên Nhiên cắn môi, nước mắt tràn đầy trên mặt, "Anh đã đồng ý với em, sẽ mãi mãi giữ lại bình thủy tinh này, vĩnh viễn đều sẽ nhớ em!"
Đã đồng ý sao?
Quyền Yến Thác mím môi cười cười, đôi mắt thâm thúy không mang theo một tia ấm áp, "Đó là một sai lầm, cho nên tôi muốn sửa lại!"
Ngón tay người đàn ông lộ rõ từng khớp xương nhẹ nhàng giơ lên, chỉ vào các viên thủy tinh rơi tán loạn trên mặt đất, đôi môi lạnh bạc mím lại, "Hạ Yên Nhiên cô nên nhớ kỹ, bắt đầu từ giây phút này, giữa chúng ta không còn gì cả!"
"Tất cả đều không còn?" Hạ Yên Nhiên nhìn anh, hình như còn chưa kịp phản ứng, "Anh muốn quên tất cả sao? Anh nỡ đem tất cả giữa chúng ta mà quên đi sao?"
"Đúng!" Quyền Yến Thác trả lời như chém đinh chặt sắt, nói: "Toàn bộ đều quên!
"Rời khỏi nhà tôi!"
Quyền Yến Thác đứng lên, ném lại một câu nói như vậy. Sau đó anh cầm chìa khóa xe trên bàn, chạy vội xuống lầu, lái xe rời khỏi biệt thự.
Mảnh thuỷ tinh nhỏ sắc nhọn, xượt qua lòng bàn tay non mềm của cô ta. Hạ Yên Nhiên quỳ trên mặt đất, muốn nhặt các viên Thủy Tinh lên, lại phát giác các mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, khắp nơi đều có, phải nhặt lại như thế nào?
Rơi rụng tán loạn, cô ta căn bản không đứng lên nổi.
Tất cả những kỷ niệm suốt 25 năm qua, vào giờ khắc này, cũng đã đi xa.
Hạ Yên Nhiên đột nhiên cười lên, cuộc dây dưa này, cuối cùng vẫn phải hủy ở trong tay cô ta.
......
Sở Kiều lái xe tới đến phòng đấu giá, lúc bước xuống xe, vẻ mặt tựa như đã khôi phục lại bình tĩnh, ít nhất cô còn nhớ rõ có việc quan trọng cần phải làm.
Trong phòng đấu giá, dòng người bắt đầu kéo đến.
Sở Kiều xách theo ví da đi vào trong, lại bị một người tiến đến ngăn cản.
"Đứng lại!"
Sở Nhạc Viện đã sớm chờ ở đây, lúc này đang vênh váo hống hách đứng ở trước mặt cô.
Nhìn thấy cô ta, Sở Kiều nhếch môi, lướt qua bả vai của cô ta đi thẳng vào bên trong, nhưng lại bị cô ta kéo cổ tay, lôi qua một bên.
"Cút ngay!"
Sở Kiều nhíu mày nhìn chằm chằm cô ta, lửa giận từ đáy lòng dâng trào.
Ánh mắt của cô thật đáng sợ, trái tim Sở Nhạc Viện co rút một cái. Chỉ là trong tay cô ta đang có món đồ, cũng đủ khiêu khích.
"Sở Kiều, chị hung hăng làm cái gì?" Sở Nhạc Viện mở miệng, căm hận nhìn cô: "Chị đem cổ phần bán đấu giá, có biết là làm như vậy sẽ khiến cho Sở thị sụp đổ! Sở thị sụp đổ, đối với chị có ích lợi gì?"
"Đương nhiên là có lợi rồi!" Sở Kiều lạnh lùng cười lên, ánh mắt âm trầm, "Đây là các người thiếu nợ mẹ tôi!"
"Thiếu nợ mẹ chị sao?"
Sở Nhạc Viện khinh bỉ cười, châm chọc nói: "Sở Kiều, căn bản là chị cũng không biết rõ liền vu hãm cho mẹ tôi! Bây giờ còn muốn vong ân phụ nghĩa để hại Sở gia, rốt cuộc là chị có trái tim hay không?"
"Vu hãm mẹ cô?" Sở Kiều bật cười, mắng: "Không biết xấu hổ!"
Nghe được lời của cô..., sắc mặt Sở Nhạc Viện trầm xuống, tức giận nói: "Mẹ chị mới là kẻ phản bội! Mẹ tôi là người trong sạch, kẻ phản bội là mẹ của chị!"
"Cô dám nói bậy?" Sở Kiều nắm lấy cổ áo cô ta, ánh mắt tàn khốc.
Sở Nhạc Viện đương nhiên không sợ cô, đắc ý nói: "Tôi nói bậy sao? Sở Kiều, người nói bậy chính là chị!"
Cô ta hất tay Sở Kiều ra, mở ví, lấy di thư, cất giọng chua ngoa, "Chị tự xem đi! Xem một chút chuyện tốt mà mẹ chị đã làm!"
Sở Nhạc Viện ném mạnh di thư qua, Sở Kiều theo bản năng đưa tay tiếp lấy, ngây ngốc nhìn chằm chằm lá thư trong tay.
"Hừ!"
Nhìn gương mặt mất hồn của cô, Sở Nhạc Viện mím môi cười một tiếng, xoay người đi vào phòng đấu giá.