Bỗng chốc, trước mắt thoáng qua một hình bóng, Quyền Yến Thác theo bản năng đưa tay ra đón người đang nhào tới, ôm thật chặt trong ngực.
Cả người Sở Kiều nhào vào trong lòng anh, trong ánh mặt kinh ngạc của anh, đôi mắt cô chan chứa lệ nóng, chậm rãi thì thầm, "Quyền Yến Thác, em rất nhớ anh......"
Cô ấy nói: Quyền Yến Thác, em rất nhớ anh.
Đôi mắt đen của người đàn ông lóe sáng, dường như vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc, hỏi cô một cách vô thức: "Em vừa nói cái gì? Nhắc lại cho anh nghe xem nào?"
Đôi môi Sở Kiều khẽ mở, ngẩng đầu nhìn anh, nói từng chữ: "Em nói, Em rất nhớ anh!"
Đầu quả tim giống như bị cái gì lướt qua, ngứa ngứa một chút. Tâm tình chất chứa trong lòng từng chút một dậy sóng, bành trướng từ từ.
Quyền Yến Thác hít sâu một hơi, hai tay đang đặt trên vai cô có chút run rẩy, anh ức chế nội tâm kích động, giơ tay nâng cằm cô lên, mơ hồ mở miệng.
"Lặp lại lần nữa?"
"Em rất nhớ anh"
"Lặp lại lần nữa?!"
"Em, nhớ, anh!"
Sở Kiều nói từng chữ từng chữ cho anh nghe, thấy hai mắt anh mở to, dáng vẻ khó có thể tin được, trong lòng cảm giác không biết phải làm sao.
Chẳng lẽ trước kia cô rất hung dữ hay sao?
Chính là cô quá mức lạnh nhạt, cho nên anh mới có phản ứng như thế này.
Sở Kiều thở dài, đưa tay ôm lấy anh, tựa mặt vào ngực anh, nhếch môi cười nói: "Quyền Yến Thác, anh hãy nghe cho kỹ! Em nói em rất nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ!"
Ngón tay thon dài của cô giơ lên, nhẹ nhàng chọc vào ngực anh, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
Theo đầu ngón tay của cô, Quyền Yến Thác cảm thấy, khí lực trong người bị đụng một cái liền nổ tung.
Nụ hôn vội vàng rơi xuống, anh nhẹ nhàng gặm cắn đôi môi cô, mang theo hơi thở nóng rực.
Quyền Yến Thác đưa tay ôm chặt eo cô, bế vào trong nhà, cùng lúc đó chân anh đưa lên đạp cánh cửa. Ngay khi cửa khép lại, lưng cô đã nằm trên tấm nệm mềm mại.
"Ưmh!"
Anh cúi đầu, môi mỏng dừng ở chiếc cổ trắng nõn của cô mà cắn.
Sở Kiều cau mày, nghĩ thầm tật xấu này có thể sửa đổi một chút hay không? cái phương pháp cắn người như thế, anh cho rằng mình là Ma cà rồng sao?
"Đau ——"
Sở Kiều không dám đạp anh, rụt cổ lại hô lên một tiếng đáng thương, giọng nói mềm mại, quả thực khiến người ta mê đến tận xương tủy.
Người đàn ông còn đang chìm đắm trong mê man, nghe tiếng cô kêu lên, đôi mắt trừng trừng như muốn ăn thịt người!
"Chịu đựng một chút!"
Quyền Yến Thác cúi đầu, môi mỏng đặt lên môi của cô, thì thầm nói: "Còn chưa bắt đầu đau đâu đấy."
Lời nói của anh không mang ý đùa giỡn, lông mày Sở Kiều nhíu chặt, trong lòng mơ hồ có cảm giác không tốt.
Thân thể tráng kiện của người đàn ông đè nặng lên người cô, Sở Kiều căn bản không thể động đậy, hơn nữa trong mắt anh tỏa ra thâm tình, khiến cho đầu quả tim cô run run, biết không thể tránh.
Nhưng là phải luôn luôn nghĩ biện pháp, không để cho mình quá khổ sở.
Áo len trên người nhanh chóng bị anh cởi ra, Sở Kiều hoàn toàn không thể ngăn cản được, cô đưa tay ôm chặt cổ anh, muốn phân tán sự chú ý, "Anh còn chưa nói cho em biết, anh có nhớ em không?"
"Anh không nói cho em biết?" Mày kiếm của Quyền Yến Thác chau lại, nhìn chằm chằm người dưới thân, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà.
Một tay anh chống lên, dưới thân ma sát, đôi mắt đen nhuộm mấy phần ý cười, "Cảm thấy chưa? Em nói, có muốn hay không?!"
Cái đồ lưu manh này!
Gương mặt Sở Kiều đỏ bừng, cô nghiêm túc nói chuyện cùng anh, mà anh lại là một bộ dáng côn đồ cà lơ phất phơ!
Đặt ở chỗ lửa nóng cứng rắn, rõ ràng như thế. Sở Kiều cắn môi, giơ tay đẩy vai anh, mắng: "Không biết xấu hổ!"
Không biết xấu hổ?
Quyền Yến Thác cười khẽ một tiếng, nghĩ thầm hôm nay anh đây cũng không cần mặt mũi!
Anh đưa tay xuống dưới, trực tiếp giải quyết chiếc quần jean của Sở Kiều, không mất chút sức lực liền cởi ra, ném xuống giường.
Quần áo trên người đều bị cởi, Sở Kiều bắt đầu cảm thấy lo sợ. Tầm mắt lướt qua cơ bắp trên người anh, lại càng không rõ cảm xúc trong lòng.
Tối hôm nay, cô có thể bị anh giày vò đến chết hay không?
"Cái đó......"
Sắc mặt Sở Kiều trắng bệch, ánh mắt mang theo vài phần sợ hãi, "Anh có đói bụng không? Có muốn ăn cơm trước hay không?"
Loại thời điểm này, còn có lòng dạ nào mà ăn cơm?
Quyền Yến Thác nhếch môi cười cười, cũng không vội vàng gấp gáp, hình như rất có kiên nhẫn trêu chọc cô, "Ở trên máy bay anh đã ăn rồi, hiện tại không đói bụng"
"Nhưng mà em đói." Rốt cuộc Sở Kiều tìm được một lý do, đưa tay kéo chăn che kín người, cười nói: "Như vậy đi, chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong làm tiếp."
Quyền Yến Thác nhíu mày, đưa tay khẽ vuốt ve gò má mềm mại của cô, ánh mắt vui vẻ, "Vợ, em đói bụng thì ăn anh đi, đảm bảo sẽ được ăn no!"
Hừ ——
Sở Kiều còn chưa kịp phản bác, anh liền nghiêng người đè xuống, nằm lên người cô.
Thân thể dán chặt thân thể, tất cả giác quan đều vận động, loại thời điểm này dù nói cái gì cũng phí công.
Người dưới thân đột nhiên an tĩnh lại, thậm chí có chút ai oán. Quyền Yến Thác cười nhẹ một tiếng, đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, khẽ hôn khóe miệng cô, giọng nói dịu dàng, "Kiều Kiều, anh yêu em! Em yêu cũng yêu anh sao?"
Cũng đều đã nói nhớ anh, bây giờ còn hỏi có yêu hay không?
Người đàn ông này, được voi đòi tiên!
Sở Kiều xấu hổ không nói, cắn môi không thèm quan tâm đến anh.
Quyền Yến Thác cũng không tức giận, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng mở miệng, không nhanh không chậm nói: "Nói cho anh biết, em yêu anh không?"
Nhớ tới những lời thầy đã nói, đáy lòng Sở Kiều khẽ động, quay đầu nhìn anh, trong nháy mắt liền bị đôi mắt nhu tình hấp dẫn.
Đôi mắt đen tỏa sáng lấp lánh, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt cô.
Đều nói, mắt người có khoảng 5. 76 tỷ pixel, nhưng chung quy cũng không xem thấu lòng người.
Nhưng vào giờ phút này, Sở Kiều không cần dò xét trái tim anh, cô chỉ nghĩ dựa vào trực giác và cảm xúc hiện tại của mình.
"Yêu!"
Sở Kiều hít sâu một hơi, bình tĩnh mở miệng, nghiêm túc nói, "Em yêu anh!"
Người thích gây gổ cãi nhau với cô, là anh, người không biết xấu hổ luôn chơi xấu cô, là anh, mà người cho cô chỗ dựa ấm áp, cũng là anh.
Trước khi gặp anh, Sở Kiều luôn cảm thấy cuộc đời này chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng bây giờ, cô thật muốn ngả vào lòng anh, hưởng thụ sự ấm áp của anh, để cho cô có thể thanh tĩnh lại.
Đợi đến câu trả lời của cô, đáy mắt Quyền Yến Thác tràn đầy nhu tình. Anh không chỉ muốn thân thể cô, càng muốn đạt được trái tim cô. Anh muốn rằng, trong lòng cô chỉ có một mình anh mà thôi.
"A ——"
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, thế nhưng động tác đột ngột khiến Sở Kiều cảm thấy đau.
Nhận thấy được sự căng thẳng của cô, Quyền Yến Thác cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên trán, lên chóp mũi cô, kiên nhẫn dỗ dành.
Anh vô cùng dịu dàng, muốn giảm bớt sự khẩn trương cùng khó chịu của cô.
Sở Kiều cắn môi, đôi mắt đen ngấn nước, tựa như khóc mà không khóc, giống như sợi lông vũ mềm mại trêu chọc tâm tình của người đàn ông.
Quyền Yến Thác cau mày, chỉ cảm thấy máu trong người sôi sục, nhưng lại nhất định nỗ lực phải nhịn xuống.
Sở Kiều ngẩng đầu, chủ động đáp lại nụ hôn của anh. Dần dần, thân thể nóng lên, thần kinh khẩn trương cũng tỉnh táo lại, cô điều chỉnh hô hấp, hòa theo tiết tấu của anh.
Thân thể mềm mại không xương của cô nằm trong bàn tay người đàn ông khiến cho anh say mê. Quyền Yến Thác yêu loại cảm giác này đến chết.
Sau nhiều lần vận động kích tình, Sở Kiều vô lực tựa đầu lên bả vai anh, miệng thở hổn hển, vẫn chưa kịp hồi phục nhịp tim rối loạn.
Hồi lâu, Sở Kiều khẽ cúi đầu, liếc mắt liền thấy dây chuyền hình viên đạn đung đưa tới lui trước ngực, phát ra màu vàng đẹp đến chói mắt.
Cô đỡ thân thể, đôi mắt long lanh như nước rơi vào da thịt màu đồng ướt đẫm mồ hôi của anh, trong miệng khẽ than nhẹ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thân thể Sở Kiều sớm đã mệt lả. Người đàn ông vùi đầu trên vai cô, hăng hái không giảm, môi mỏng cắn vành tai cô, dạy cô nói từng lời nói kích thích thô tục.
Lúc đầu Sở Kiều nói không ra lời, bị anh hung hăng giày vò, không thể không uất ức mà nói.
Những lời đó hình như càng thêm kích thích người đàn ông, vốn cho rằng anh sẽ buông tha mình, ai biết lại rước lấy một hồi triền miên.
Cuối cùng, Sở Kiều bị anh hành hạ phát khóc, âm thanh mềm nhẹ cầu xin, cuối cùng người đàn ông cũng khai ân.
Quyền Yến Thác ôm cô vào phòng tắm, người trong ngực không còn hơi sức mở miệng, anh tắm rửa sạch sẽ cho cô, sau đó ôm ra khỏi bồn tắm, đặt lên trên giường.
Kéo chăn đắp kín mít cho chô, Quyền Yến Thác mặc áo ngủ đi vào phòng bếp, lấy thức ăn trong tủ lạnh ra hâm nóng.
Anh thật lòng thề rằng, lần này tuyệt đối không phải là một âm mưu nào cả. Anh vốn đợi lúc cô nhớ nhung thì quay lại, cùng nhau ăn một bữa cơm thật ngon. Nhưng ai có thể nghĩ đến, cô đột nhiên thổ lộ, làm rối loạn toàn bộ mọi chuyện.
Nhưng mà lần này loạn tốt!
Đun nóng thức ăn, Quyền Yến Thác bưng đĩa đi tới bên giường, lại thấy Sở Kiều nhắm mắt, hô hấp đều đều.
Liếc nhìn thức ăn trong tay, cảm thấy thời điểm này để cô ngủ ngon giấc vẫn quan trọng hơn là ăn một bữa cơm, dù sao vừa rồi cô cũng được ăn thật no!
Đặt đồ ăn trên bàn bếp, Quyền Yến Thác quay trở lại, vén chăn lên chui vào, ôm người bên cạnh nằm xuống.
Quyền Yến Thác liếc qua người trong ngực, ánh mắt hàm chứa một mảnh ấm áp. Anh đè thấp môi, hôn một cái ở khóe miệng cô, bá đạo kéo cô vào lòng.
Sớm biết chiêu này đối với cô có tác dụng, anh đây đã sớm làm, đâu cần phải ăn nhiều thua thiệt đến thế?
Ghì chặt người trong ngực, môi mỏng của Quyền Yến Thác nở nụ cười, ôm cô ngủ.
Túng dục quá độ, ngày hôm sau tất nhiên là ngủ thẳng cho đến khi mặt trời lên cao.
Lúc Sở Kiều mở mắt, trong phòng ngủ treo rèm cửa vừa dày vừa nặng. Cô theo bản năng phân biệt, chỉ cảm thấy thời gian cũng không còn sớm.
Nhíu mày nhìn về phía đồng hồ báo thức ở đầu giường, kim chỉ giờ quả nhiên điểm mười một giờ.
Xong đời!
Sở Kiều lập tức ngồi dậy, nhưng bởi vì động tác quá mạnh liền cảm thấy dưới đùi rất đau, kêu lên một tiếng.
Thật là đau!
Cô cắn răng khẽ nguyền rủa, quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông đang nằm bên cạnh, ánh mắt hung ác.
Chăn chỉ được kéo đến thắt lưng của anh, trước ngực lộ ra cơ bắp rắn chắc hấp dẫn. Trên lồng ngực màu đồng còn lưu lại mấy vết cào, là do sự trả thù của Sở Kiều lưu lại tối ngày hôm qua.
Cô trừng mắt nhìn, nghĩ lại buổi tối điên cuồng, gương mặt từ từ nóng lên.
"Đứng lên!"
Sở Kiều nằm lại trong chăn một lần nữa, cố ý quay đầu vào trong ngực anh, tay vạch đôi mắt anh ra, không để cho anh ngủ, "Mau tỉnh lại, không cho ngủ."
Cô quấy rối như thế, có thể ngủ mới kỳ quái.
Quyền Thác mở mắt, giọng nói khàn khàn hấp dẫn, "Sao vậy?"
"Em bị muộn làm."
Sở Kiều cắn môi, ngón tay chọc vào ngực anh, hỏi: "Anh nói xem em phải làm thế nào? Thầy sẽ mắng em chết mất!"
"Sợ cái gì?"
Quyền Yến Thác khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt cô, giọng nói chắc chắn, "Để anh gọi điện cho Mai Kiệt."
Đang nói chuyện, anh cầm lên điện thoại di động ở đầu giường, muốn bấm số.
"Đợi đã nào...!"
Sở Kiều kéo anh lại, mơ hồ hỏi, "Anh định nói như thế nào?"
"Nói thật, " Quyền Yến Thác cong môi, cười nói: "Anh nói cho ông ấy biết, em ở nhà phục vụ anh nghỉ ngơi!"
"Hả?"
Sở Kiều mở to hai mắt, đoạt lấy điện thoại di động của anh ném ở một bên. Thật may là cô hỏi một câu, bằng không nhất định vứt hết mặt mũi xuống Thái Bình Dương rồi!
Cô bĩu môi, vô cùng khinh bỉ trừng mắt nhìn người đàn ông, cảnh cáo nói: "Em nói cho anh biết, không được nói linh tinh trước mặt thầy, có biết không?"
"Tại sao?"
Quyền Yến Thác cau mày, bởi vì bộ dạng đề phòng và thận trọng của cô cùng với thái độ khó chịu. Anh ngủ cùng vợ anh, tại sao lại e ngại người khác biết được?
Hình như nhìn thấu ý nghĩ của anh, Sở Kiều lập tức nhếch môi cười: "Anh cũng biết là thầy miệng độc, nếu ông ấy biết, còn không phải sẽ rất thảm hay sao!"
Cái này cũng có lý, chỉ là trong lòng Quyền Yến Thác vẫn cảm thấy không thoải mái!
"Em cũng không thể lừa ông ấy cả đời, sớm muộn gì mọi người cũng biết, không phải sao?" Quyền Yến Thác gối đầu lên một tay, môi mỏng mím chặt lại.
Sở Kiều thở dài, bất đắc dĩ nói: "Vậy thì phải để em nói cho thầy biết, đợi em tìm cơ hội rồi tính."
Dù sao cũng đã trễ rồi, Sở Kiều liền lười biếng một ngày. Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nói: "Em đói rồi, đói sắp chết rồi, có gì ăn hay không?"
Quyền Yến Thác hiểu cô có ý muốn anh đi ra ngoài, bất đắc dĩ đứng dậy,đi vào trong phòng bếp chuẩn bị cơm nóng.
Thừa dịp anh không có ở đây, Sở Kiều lập tức mặc quần áo, cầm điện thoại di động đi đến ban công gọi điện.
Cô không đi làm, bị Mai Kiệt chửi mắng một trận, cuối cùng khô hết miệng lưỡi mới xin được một ngày nghỉ.
Đợi cô cúp điện thoại quay trở lại, Quyền Yến Thác đã hâm nóng cơm, ngồi ở trước bàn đợi cô.
"Thật đói." Sở Kiều kéo ghế dựa ngồi xuống, cầm đũa lên ăn. Cô cũng không giả vờ, gần đây ăn cơm không được ngon miệng, tối qua lại vận động dữ dội, không đói bụng mới là lạ!
Nhìn cô ăn ngon lành, Quyền Yến Thác cũng cảm thấy đói, cầm đũa lên nếm thử, cảm thấy mùi vị thật không tệ!
Thật ra thì anh không có phát hiện, chủ yếu là tâm tình tốt cho nên ăn cái gì cũng thấy ngon.
Ăn xong cơm Sở Kiều mới cảm thấy có chút sức lực. Cô nằm lì ở trên giường xem Tivi, bát đũa do đầu sỏ gây nên đi thu thập.
Lát sau, Quyền Yến Thác dọn dẹp xong phòng bếp, quay trở lại bên người cô nằm xuống, nhỏ giọng hỏi: "Kiều Kiều, lúc nào thì chúng ta về nhà?"
Về nhà?
Nghe được anh nói, sắc mặt Sở Kiều ảm đạm, không tự chủ tránh né.
Thấy cô không nói lời nào, Quyền Yến Thác nhíu nhíu mày, đưa tay quay khuôn mặt cô lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô "Ba em còn đang chờ em về nhà."
Đôi mắt Sở Kiều tối tăm, cắn môi không nói gì.
Ánh mắt của cô chán nản, Quyền Yến Thác thấy rõ, anh lắc đầu một cái, hỏi cô: "Em nghĩ sao?"
"Em không muốn về nhà." Sở Kiều cắn môi, thành thật trả lời.
Trước kia là cô không muốn về nhà, bây giờ là không dám về nhà.
Cô không biết, nếu về nhà sẽ phải đối mặt với ba như thế nào?!
Đưa tay ôm cô vào trong ngực, Quyền Yến Thác mỉm cười, trong lòng cũng yên tâm một chút, "Yên tâm đi, ba em sẽ không trách em!"
Nếu như ba không trách mắng, trong lòng Sở Kiều càng cảm thấy khó chịu.
Nhận thấy được đáy mắt cô thoáng mất mát, Quyền Yến Thác cúi đầu hôn lên mặt cô, trầm giọng nói: "Thật ra thì cũng không có gì phải sợ! Không ai có quy định rằng trong cuộc sống không thể phạm sai lầm, hiểu rõ mình sai rồi, chúng ta sửa đổi là được! Dù thế nào đi nữa ông ấy là ba em, sẽ không thực sự giận em, hơn nữa, bên cạnh em còn có anh, mọi việc đều có anh chống đỡ!"
Sở Kiều mím môi, nằm ở trong ngực anh, nghe anh nói, ánh mắt mơ màng. Cũng là bởi vì có bọn họ bao dung cùng sủng ái, cô mới cảm thấy áy náy! Ngược lại, lúc này cô lại mong ba sẽ mắng cô hoặc đánh cô một trận, như vậy trong lòng cô còn có thể thoải mái một ít!
Trong mắt cô biểu lộ cảm xúc không che giấu, Quyền Yến Thác hiểu cô đang núp ở trong tấm màn bảo vệ, theo bản năng sẽ bài xích những chuyện như thế này, nhưng vẫn nên để cô tự đối mặt, tránh nhất thời chứ không trốn được một đời!
"Ngày hôm qua bà nội gọi điện thoại tới!" Quyền Yến Thác đổi chủ đề, ánh mắt sắc bén.
Sở Kiều trừng mắt nhìn, hỏi anh: "Bà nội nói gì?"
"Bà nội nói chúng ta trở về ăn lễ mừng năm mới."
"Nếu như không thì sao?"
Quyền Yến Thác nhún nhún vai, trầm giọng: "Bà nội nói, nếu như chúng ta không trở về, bà sẽ cho người trói chúng ta mang về, thực hiện gia pháp!"
"Ối......"
Sở Kiều sửng sốt một chút, vẻ mặt hoài nghi, "Nhà anh còn có gia pháp?"
"Có chứ!" Quyền Yến Thác tự hào ưỡn ngực nói: "Từ nhỏ anh đã được thưởng thức gia pháp nhiều lần, roi mây, cấm ra khỏi cửa, phạt quỳ, còn có......"
"Dừng dừng dừng!"
Sở Kiều giơ tay lên ngăn anh lại, vẻ mặt khinh bỉ, "Anh thấy rất hả hê sao?"
"Đương nhiên rồi!" Quyền Yến Thác đặc biệt gật đầu khẳng định: "Người trong nhà, đều muốn chịu qua gia pháp!"
Phốc ——
Sở Kiều xì mũi coi thường, nghĩ thầm đây là lập luận cái kiểu gì chứ?
Mắt thấy khóe miệng cô cười cười, Quyền Yến Thác thu lại vẻ mặt đùa giỡn, nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Kiều Kiều, em không thể vĩnh viễn ở lại đây, chúng ta sớm muộn cũng phải quay về đối mặt."
Sở Kiều thản nhiên, hồi lâu cúi đầu nhẹ giọng nói: "Để cho em suy nghĩ một chút."
Được rồi, loại chuyện như vậy luôn luôn để cho cô tự mình hiểu, có ép buộc cũng vô dụng.
Quyền Yến Thác nhìn ra bên ngoài, thời tiết rất đẹp, cười nói: "Khó có được một ngày em không phải đi chịu chửi bới mắng mỏ, anh đưa em ra ngoài chơi được không?"
Kể từ khi tới La Mã, Sở Kiều vẫn còn chưa có thời gian ra ngoài đi dạo, cô vui vẻ gật đầu một cái, đứng lên chọn quần áo.
Sau bữa trưa, hai người cầm tay nhau bước chầm chậm trên đường phố La Mã, đặc biệt cảm thấy nhàn nhã.
"Em muốn đi nơi nào?" Một tay Quyền Yến Thác khoác ngang eo cô, chủ động hỏi.
Sở Kiều suy nghĩ một chút, chỉ vào trung tâm thành phố phía trước nói: "Chúng ta đi đấu trường phía trước xem."
Trán Quyền Yến Thác hơi nhíu, cầm tay cô hướng về trung tâm thành phố.
Vào buổi chiều, đa số là du khách tới đấu trường thăm thú. Mỗi lần đều là Sở Kiều đứng ở ban công trông về phía xa xa, hoặc là ngồi xe đi qua bên ngoài đấu trường, củng cảm giác trực tiếp đi vào hoàn toàn bất đồng.
Nhìn từ bên ngoài, đấu trường có hình tròn, là văn hóa tượng trưng thời La Mã cổ đại. Nơi này có thể chứa được 90 nghìn người, có thể thấy rằng, nó rất rộng lớn.
Sở Kiều đứng ở bên trong đấu trường, cảm giác sâu sắc mình thật nhỏ bé. Phóng tầm mắt nhìn đến những cột trụ tầng tầng lớp lớp xung quanh, được điêu khắc vô cùng đặc biệt, mang theo hơi thở một La Mã cổ đại đã từng rất huy hoàng.
Có hướng dẫn du lịch mang theo du khách đi qua, vừa đi vừa giảng giải lịch sử đấu trường. Nam nhân bên cạnh cùng Sở Kiều len lén đi theo phía sau du khách, cũng có thể nghe được lời của hướng dẫn viên.
Quyền Yến Thác nhìn thấy khóe miệng cô cười nói, cũng không còn vướng mắc, mặc cho cô lôi kéo đi theo phía sau những người đó, nhắm mắt làm ngơ.
Thật may là hướng dẫn du lịch nói tiếng Anh, Sở Kiều còn có thể nghe hiểu một chút. Ánh mắt cô nhìn qua sân đấu tròn to lớn ở chính giữa, đôi mắt giật giật, quay đầu hỏi nam nhân bên cạnh, "Nếu như chúng ta sống ở cái niên đại kia, anh có vì em mà quyết đấu hay không?"
"Em cảm thấy anh cũng cần phải quyết đấu sao?" Quyền Yến Thác mím môi, tỏ vẻ khinh thường.
Sở Kiều lắc đầu một cái, đôi mày thanh tú nhíu chặt, "Ôi trời, em không phải hỏi cái này! Em là muốn hỏi anh, anh có thể vì em mà quyết đấu hay không?"
Phương thức tư duy của đàn ông và đàn bà vĩnh viễn không giống nhau!
Câu hỏi của cô cùng suy nghĩ của anh luôn là ngược lại.
Quyền Yến Thác nhăn nhăn mày kiếm, nhìn khuôn mặt mong đợi của cô, từ từ hiểu được....., hình như có chút hiểu rõ ràng hơn, lập tức cười nói: "Tất nhiên! Nếu có người dám can đảm giành giật em, ông đây sẽ giết hắn!"
"......"
Sở Kiều không nhịn được lườm một cái, nghĩ thầm, suy nghĩ tốt đẹp như thế, nói ra từ trong miệng anh lại thành cướp đoạt dân nữ?!
Trong mắt anh nồng nặc ham muốn giữ lấy, để cho đáy lòng Sở Kiều dâng lên niềm vui mừng nho nhỏ.
Ánh mắt nội liễm của Quyền Yến Thác trầm xuống, suy nghĩ, nếu thực sự sinh ra ở niên đại kia, có phải hay không cũng mất công mất sức giống như hiện tại? Nếu có người mơ ước người phụ nữ của anh, quyết đấu cũng là một biện pháp tốt.
Đoàn du khách phía trước đi theo hướng dẫn viên, dòng người dần dần thưa thớt.
Bước qua lối rẽ, Sở Kiều cảm thấy bên hông bị nắm chặt, người đàn ông đã ôm cô đẩy vào trụ đứng phía sau.
Ánh mắt của anh nhìn cô chằm chằm, Sở Kiều rụt cổ một cái, nhỏ giọng hỏi anh: "Trốn ở chỗ này làm gì?"
Quyền Yến Thác cúi gương mặt tuấn tú, môi mỏng cố ý lướt qua môi cô, khẽ cười nói: "Em muốn nghe lịch sử nơi này, anh sẽ nói cho em biết!"
Anh biết lịch sử của đấu trường?
Sở Kiều bĩu môi, tỏ vẻ không tin tưởng.
Quyền Yến Thác không để ý tới ánh mắt khinh miệt của cô, ngón tay thon dài theo chiếc cổ trắng nõn của cô đi xuống, chậm rãi đè ở hông cô khẽ vuốt ve "Đột nhiên anh cảm thấy, nơi này thật tốt."
"Tốt cái gì?" Sở Kiều ngây ngốc hỏi anh.
Quyền Yến Thác cười khẽ một tiếng, môi mỏng áp xuống, rơi vào trên môi cô mà gặm cắn, "Địa phương tốt để vụng trộm!"
Nghe anh nói, gương mặt Sở Kiều thoáng chốc cứng ngắc, hơi lạnh từ lòng bàn chân truyền lên. Xem xem, trong đầu tên khốn kiếp này chưa từng có một suy nghĩ đứng đắn, thật hạ lưu vô sỉ!
"Tránh ra!" Sở Kiều giận tái mặt, đưa tay đẩy anh.
Đấu trường người đến người đi, anh còn dám có suy nghĩ xấu xa như vậy, đáy lòng Sở Kiều khinh bỉ!
Ánh mắt của cô rất rõ ràng, nếu như anh không đứng lên, sẽ bị ăn thịt! Quyền Yến Thác không muốn chọc giận cô để tìm tai họa, hơn nữa chỗ này mặc dù không tệ nhưng quả thật rất nhiều người, đoán chừng cô cũng không đồng ý, cho nên anh không làm khó cô, ngoan ngoãn đứng lên, lôi kéo cô từ cột trụ đằng sau ra ngoài.
Thấy anh hiếm khi nghe lời như vậy, Sở Kiều hồ nghi nhìn anh, lại thấy đôi mắt yên tĩnh không tỏ ra tức giận, cũng không tình nguyện.
Đây cũng không phải là phong cách của anh!
Cứ tưởng rằng cắt đứt chuyện tốt của anh, thì anh sẽ ồn ào huyên náo, thế nhưng lần này lại không có.
Anh không nói gì, chỉ là dịu dàng cầm lấy tay của cô, giữ tại lòng bàn tay.
Có âm mưu!
Sở Kiều oán thầm, có phải hay không trong lòng anh đang tính toán làm chuyện xấu hổ?!
Sự thật chứng minh, cùng cầm thú chung đụng thời gian lâu dài, khứu giác cũng trở nên nhạy bén. Bên này Sở Kiều suy đoán tâm tư của anh, bên kia Quyền Yến Thác cũng không có nhàn rỗi, trong lòng đang suy nghĩ, một kế không thành thì còn kế khác.
Quyền Yến Thác ôm thắt lưng cô, ánh sáng nơi khóe mắt bắn ra bốn phía. Thời gian vẫn còn sớm, bọn họ có thể đi rất nhiều nơi, anh đây cũng không tin là không tìm được nơi để vụng trộm?!