Editor: Thỏ Đần
Buổi tối sau khi tắm rửa qua, Sở Kiều ngồi trước gương trang điểm, nhẹ nhàng lau khô mái tóc dài. Cô nhìn lướt qua bộ váy cưới đang đựng trong hòm, thần sắc dần dần ảm đảm.
Cô đã từng thấy qua bộ váy này trong album ảnh ở nhà bà ngoại. Đó là khi ba và mẹ kết hôn, bà ngoại tự tay giúp mẹ mặc vào. Cô còn có thể nhớ rõ gương mặt tươi cười và vẻ đẹp tự nhiên của mẹ trong bức ảnh chụp chung.
Hơn hai mươi năm đã qua, bộ váy cưới vẫn được giữ gìn hoàn hảo như cũ, đáng tiếc người hạnh phúc lúc đó đã sớm đi xa.
Mẹ.
Sở Kiều lặng thầm khẽ gọi trong lòng, một tiếng mẹ này, nhiều năm như vậy cô cũng chưa từng có cơ hội gọi ra tiếng. Một chữ này, giống như một cây đao bén nhọn, cứng rắn đâm vào tim của cô, lúc nào đụng phải đều có cảm giác cõi lòng tan nát.
Nội dung của di chúc lại càng làm lòng cô đau nhói.
Nhớ tới ngày Sở Nhạc Viện quăng hình ảnh của bức di chúc vào mặt cô, thân thể Sở Kiều liền cảm thấy lạnh lẽo.
Từ nhỏ đến lớn, Sở Nhạc Viện chưa từng được chiếm thế thượng phong đối với cô, cô cũng chưa từng nhường nhịn người em gái này một lần.
Nhưng ngày đó, sau khi cô đọc xong di chúc, lần đầu tiên đồng ý với lời nói của cô ta.
Do người đàn ông kia thất hứa nên mẹ mới tự sát, thậm chí bỏ lại cô, bỏ lại gia đình của bọn họ.
Hung hăng nắm chặt hai tay đang xuôi bên người, Sở Kiều cắn môi, hốc mắt ê ẩm khó chịu.
Vào giờ khắc này, toàn thân Sở Kiều tràn đầy hận thù.
Cô nghĩ về người mẹ mình đã yêu thương suốt hai mươi mấy năm. Lần đầu tiên trong lòng cô xuất hiện hận thù.
Hít sâu một hơi, Sở Kiều buông khăn lông trong tay xuống, đôi tay nâng lên mở nhật ký trên bàn ra. Hôm nay trở về từ công ty bảo hiểm, cô đã dành cả buổi chiều để xem quyển nhật kí này.
Trong nhật ký mẹ ghi lại những cảm xúc của mình. Từ bà và ba quen biết, yêu, rồi kết hôn, rồi mang thai, dường như mỗi ngày mẹ đều ghi lại rất cặn kẽ.
Chỉ là, kể từ khi sinh cô xong, mẹ cũng ít khi viết nhật ký. Đến cuối cùng, mỗi một trang trừ nhật kí thời tiết ra, những thứ khác nội dung đều trống không, không viết gì cả.
Đôi lông mày thanh tú của Sở Kiều nhíu chặt, nhìn chằm chằm mấy trang trống không, hàng trăm câu hỏi vẫn chưa có lời giải. Tại sao chỉ có nhật kí thời tiết, những thứ khác một chữ mẹ đều không viết? Tại sao?
"Lại đang nhìn vô tự thiên thư*?"
Vô tự thiên thư: quyển bí kíp võ công kỳ lạ được nhắc tới khá nhiều trong tình tiết các bộ phim truyện kiếm hiệp. là quyển sách không có chữ, chỉ những người có duyên với nó mới thấy được nội dung.
Bên hông đột nhiên căng thẳng, người đàn ông mang hơi thở nóng bỏng lại gần.
Vẻ mặt Sở Kiều thay đổi, đưa tay khép lại nhật kí, sắc mặt có chút khó coi.
Nhìn thấy cô chợt thay đổi sắc mặt, Quyền Yến Thác âm thầm thở dài, đưa tay ôm cô vào trong ngực, nói: "Kiều Kiều, đừng nghĩ chuyện này nữa. Quên di chúc, quên những trí nhớ không vui trước kia đi. Đã về nhà rồi, anh hi vọng mỗi ngày em đều sống thật vui vẻ."
Thật vui vẻ?
Sở Kiều mím môi, khóe mắt sưng có chút ê ẩm. Cô đưa tay ôm chắc hông của người đàn ông, tựa mặt vào trước ngực của anh: "Em hiện tại đều cảm thấy có lỗi với ba, đều là em không đúng, cùng ông náo loạn hai mươi mấy năm, toàn là gây sự vô lí!"
Quyền Yến Thác ngẩng đầu, lòng bàn tay rơi lên cái trán của cô vuốt khẽ, nói: "Đó là chuyện của người lớn, chúng ta có nghĩ cũng không hiểu được. Nghĩ quá nhiều chỉ tự làm bản thân thêm buồn bực thôi."
"Hả?" Sở Kiều mẫn cảm ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn ánh mắt của anh: "Nghe giọng điệu này của anh, nhà các người cũng có chuyện làm cho anh buồn bực sao?"
Nghe vậy, ánh mắt tràn đầy nội liễm của Quyền Yến Thác giật giật, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
Anh đứng dậy, quay lại nằm trên giường, một tay chống đầu, bộ dạng như có điều cần suy nghĩ.
Nhìn thấy anh như vậy, Sở Kiều lập tức kết luận rằng chắc hẳn có vấn đề. Cô cũng theo anh đi đến nằm lên giường, hưng phấn nằm ở bên cạnh anh, gắt gao hỏi tới: "Ai ui, anh nói cho em đi, có bí mật gì em đều nói cho anh, sao anh còn có chuyện giấu em?"
Nghe được lời của cô, Quyền Yến Thác bất đắc dĩ thở dài, ngón tay thon dài nhẹ giơ lên, nhu thuận vuốt ve tóc cô, cười hỏi: "Em thật sự muốn nghe?"
Ánh mắt của anh cùng giọng nói có biến hóa, Sở Kiều lập tức hiểu được, dường như câu chuyện có liên quan tới Hạ Yên Nhiên!
"Muốn nghe!" Sở Kiều gật đầu một cái, cũng không có tức giận. Có một số việc, cô cũng có thể hiểu rõ.
Ôm lấy cổ của cô, Quyền Yến Thác ôm cô vào trong ngực, để cô nằm tựa lên khuỷu tay của mình, nhỏ giọng nói: "Thật ra anh cũng không biết thật rõ ràng, chỉ là có một lần nghe được mẹ nói chuyện với bà nội, anh mới biết một chút."
"Biết cái gì?"
Lòng hiếu kì của Sở Kiều bắt đầu nổi dậy, không chờ đợi được nhìn anh chằm chằm.
Còn nói mình không tò mò, nhìn bộ dạng này của cô đi, hai mắt dần dần phát sáng, mười phần tò mò!
Quyền Yến Thác mím nhẹ đôi môi mỏng, thần sắc u ám: "Trước khi ba anh kết hôn cùng mẹ, ông có kết giao cùng dì Văn, nhưng ông nội anh nhất định bắt ba kết hôn với mẹ, nên dì Văn mới lấy chú Hạ."
"Sau đó thì sao?" Sở Kiều mở to mắt, càng ngày càng có hứng thú.
"Không có sau đó!" Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm biểu hiện trên khuôn mặt của cô, khó chịu nói: "Có phải em đặc biệt hi vọng có sau đó hay không? Sau đó liền xuất hiện chuyện tình anh em cùng ba khác mẹ gì đó?"
"Khụ khụ ——"
Sở Kiều bị lời nói của anh làm nghẹn, sắc mặt lúng túng đỏ lên.
Tên khốn kiếp này, sao lại có thể nói trúng tim đen người ta như vậy?
Giơ tay lên hung hăng dí trán của cô, Quyền Yến Thác giận tái mặt, tức giận nói: "Cái người này sao lúc nào cũng suy nghĩ bậy bạ trong đầu như vậy chứ?"
Được rồi, lần này là cô suy nghĩ bậy bạ. Sở Kiều không dám cãi lại, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Cho nên anh với Hạ Yên Nhiên vì chuyện này mới chia tay?" Sở Kiều xoa ót, buồn buồn hỏi anh.
"Cũng không hẳn là như thế."
Quyền Yến Thác bĩu môi, gương mặt tuấn tú lạnh lùng: "Sau khi chú hạ qua đời, hai nhà chúng ta liền trở mặt thành thù, cùng với mâu thuẫn lúc đầu đó, cuối cùng trở thành một mớ bòng bong."
"Hạ Yên Nhiên có biết chuyện này không?" Sở Kiều cắn môi, sắc mặt bắt đầu có biến hóa.
"Anh không biết. " Quyền Yến Thác nhún nhún vai, thuận miệng nói: "Anh cũng là nghe lén được, chắc cô ấy cũng không biết."
Dừng!
Sở Kiều đẩy ngực của anh ra, nghiêng người nằm chết dí bên cạnh: "Vậy sao anh không nói cho cô ấy? Nói cho cô ấy biết, cô ấy không phải sẽ có lí do để đến quấn quít lấy anh sao?"
"Mẹ nó!"
Quyền Yến Thác từ từ ngồi dậy, nói: "Anh có bệnh à? Không có việc gì khiến cô ấy quấn quít lấy anh làm gì chứ?"
Xoay người chăm chú theo dõi sắc mặt của anh, Sở Kiều nhíu mày, cười nhạo: "Đàn ông các người không phải đều thích như vậy, thích nữ nhân giống như con ruồi bay quanh, để thể hiện sự hấp dẫn của mấy người."
Có sao?
Quyền Yến Thác giơ tay lên xoa xoa chóp mũi, rất vô tội giơ tay đầu hàng, nói: "Vợ à, anh tuyệt đối không có cái loại suy nghĩ xấu xa đó!"
"Anh khống có?"
Sở Kiều ngồi dậy nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đen nhánh tràn đầy giận dữ: "Thế thì ai là người cùng cô ấy dây dưa không ngừng?"
"Không phải anh!" Quyền Yến Thác nâng môi, rất khẳng định trả lời.
"Sao lại không phải anh?"
Sở Kiều tức giận, hai tay chống nạnh, lạnh lùng nói: "Khi cô ấy có chuyện không phải anh rất hăng hái giúp một tay sao? Còn dám nói không có?"
"Không có!" Quyền Yến Thác mím nhẹ đôi môi mỏng, chơi xỏ lá: "Dù sao thì cũng không có!"
Giọng nói thà chết cũng không thừa nhận của anh làm người ta bốc hỏa, Sở Kiều nhấc chân hung hăng đạp anh xuống giường, quát: "Rõ ràng là có!"
Mắt thấy cô thực sự tức giận, Quyền Yến Thác vội vàng xoay xoay khuôn mặt tươi cười, cười
xấu xa tiến tới phía sau cô: "Em đây là đang ghen sao?"
Sở Kiều lập tức quay đầu, đôi mắt ác độc lườm anh, gằn từng chữ: "Anh! Nói! Xem!"
Ánh mắt của cô lẫm liệt, Quyền Yến Thác biết đầu câm miệng, ôm cô vào trong ngực: "Em nhìn xem, anh đã không muốn kể, em còn ép anh kể. Em không nên ép anh kể, anh kể xong em lại ầm ĩ không nói đạo lí.”
"Em ầm ĩ thế nào cơ?" Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh, liền nhìn thấy ý cười dưới đáy mắt, chợt câm miệng.
Hèn hạ!
Sở Kiều đẩy anh ra, ngã xuống giường, không quan tâm đến người ở phía sau nữa.
Hồi lâu, Quyền Yến Thác cười cười nhích lại gần, cẩn thận theo dõi lửa giận trên mặt cô, ôm cô vào trong ngực: "Kiều Kiều, chuyện đó cũng xảy ra thật lâu trước kia rồi. Bọn anh lớn lên cùng nhau từ nhỏ, có hơn hai mươi năm giao tình, hơn nữa ba cô ấy chết, dù ít dù nhiều cũng có liên quan đến gia đình anh. Ba anh đã từng nói, khi nhà cô ấy có chuyện, không thể bỏ mặc!"
Nghe lời anh nói, lửa giận dưới đáy lòng Sở Kiều cũng dần dần yên tĩnh trở lại. Nói thật, cô rất hâm mộ loại tình cảm được bồi dưỡng trong quá trình cùng nhau lớn lên. Loại tình cảm ấy chân thật lại trong sáng, đáng tiếc cô không có cơ hội trải qua!
Nghĩ tới đây, Sở Kiều không khỏi nhớ tới ba mẹ. Chẳng lẽ khi mẹ bắt đầu với ba, không phải cũng rất trong sáng sao? Tại sao bọn họ bắt đầu tốt đẹp như vậy, nhưng kết cục lại......
Thấy cảm xúc mất mát của người trong ngực, Quyền Yến Thác bau mày. Anh biết Sở Kiều lại nghĩ tới nhật kí, cảm xúc cũng trầm xuống theo.
Quyền Yến Thác cũng đã nhìn thấy quyển nhật kí kia. Tuy anh không có hứng thú tìm hiểu cái sở thích đó của phụ nữ, nhưng đó là chuyện của Sở Kiều, anh sẽ bắt buộc bản thân mình tìm hiểu.
Nhật ký là của mẹ cô, vậy cũng là của mẹ vợ mình. Chỉ là, anh cũng nghĩ không thông, tại sao đoạn nhất kí phía sau đều để trống?
"Ai......"
Sở Kiều ôm chặt lấy vòng hông của anh, cả người tiến vào trong ngực anh, chán nản nói: "Em cũng không hiểu nổi, tại sao mẹ một chữ đều không viết? Nếu như là không có gì để viết, sao còn muốn viết tình hình thời tiết lên nhật kí, lại còn cố chấp mỗi ngày đều ghi chép?"
Ánh mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác lóe lóe, lắc đầu: "Phụ nữ các em đều có lối suy nghĩ kì quái như vậy, ai mà hiểu được?"
Nghe được lời nói của anh, Sở Kiều quay lại lườm, không vui nói: "Vậy em cũng rất kỳ quái sao?"
"Ha ha......"
Người đàn ông mím môi cười cười, đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, dịu dàng nói: "Chính em cũng không phát hiện ra sao? Thật ra thì em có chút hành động vô cùng kì quái."
Sở Kiều bĩu môi, nhớ tới Tô Lê cũng đã từng nói như vậy. Ờ, chẳng lẽ tính cách của cô thực sự kì quái sao?
"Tốt lắm!" Quyền Yến Thác xoa xoa đầu của cô, nụ cười nâng lên bên khóe miệng: "Dù sao em đã quen như vậy, hiện tại muốn thay đổi cũng không được rồi. Anh liền chịu thua thiệt một chút, chịu đựng em đi!"
Chịu đựng?
Sở Kiều híp mắt một cái, đôi môi đỏ mọng kiều diễm nâng lên: "Dừng! Anh đừng có không biết xấu hổ, ai cần anh chịu đựng? Quyền Yến Thác, anh có giỏi thì buông tôi ra, chị đây tuyệt đối để cho nhà ngươi xem một chút, chị đây quý giá bao nhiêu. Hừ!"
Anh cho rằng, cả thế giới này chỉ có mình anh là đàn ông sao?
"......" Quyền Yến Thác bị cô làm nghẹn họng, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị một chút.
Con bé này nói chuyện đừng có động chút là tức giận như vậy. Cái tật xấu này của cô làm thế nào mới có thể sửa đổi được đây?!
Lật người đè cô xuống dưới thân, Quyền Yến Thác nhìn cô chằm chằm từ trên cao, sắc mặt trầm xuống: "Sở Kiều, em có giỏi thì nói lại xem?"
Giọng điệu của anh vô cùng nguy hiểm, Sở Kiều đã rõ ràng. Nhưng cảm giác bị chèn ép thật không dễ chịu, cô cắn môi, không phục nói: "Thế nào, anh sợ à?"
Hừ ——
Quyền Yến Thác cắn răng, gương mặt tuấn tú âm trầm đáng sợ. Cô thật sự có bản lãnh thêm dầu vào lừa, hoàn toàn kích thích lửa giận trong lòng anh bùng cháy.
Nếu là trước kia, anh chỉ có thể nổi giận bừng bừng, không tìm được cách nào trừng trị cô. Nhưng bây giờ không giống trước, cô dám chọc anh nổi giận, anh liền thay đổi biện pháp hành hạ cô!
Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng bé nhỏ của cô bị chèn ép dưới thân mình cầu xin tha thứ, trong lòng anh kể cả lửa giận có lớn hơn cũng đều tan thành mây khói!
"Ưmh!"
Sở Kiều còn chưa kịp phản ứng, Quyền Yến Thác đã cúi đầu, toàn bộ lửa nóng đặt lên môi của cô.
Lại dùng chiêu này?
Quần áo trên người cũng đã bị cởi ra, Sở Kiều vô lực chịu đựng. Vào lúc gần như bất tỉnh, cô hung hăng cảnh cáo bản thân, lần sau tuyệt đối không thể cố ý xem thường, nếu không sẽ phải trả giá thật thảm.
Ngày hôm sau, lúc Sở Kiều rời giường cũng đã là buổi trưa. Quyền Yến Thác đã sớm đi làm ở công ty, anh đặc biệt phân phó người giúp việc theo giờ đến nấu cơm cho cô.
Dùng xong cơm trưa, thời tiết bên ngoài rất đẹp, Sở Kiều lái xe rời khỏi biệt thự, gói kĩ lại quà tặng mang từ La Mã về, trở về nhà họ Sở.
"Cô cả đã về!"
Người giúp việc thấy cô trở về, cung kính nói.
Giang Tuyết Nhân đang trong phòng khách pha trà, nhìn thấy cô về nhà, sắc mặt khẽ hiện lên suy nghĩ sâu xa, chỉ thoáng qua một chút liền bình tĩnh trở lại: "Kiều Kiều trở về rồi."
"Dì." Sở Kiều chào bà một tiếng, hiển nhiên tâm tình không tệ. Cô để xuống cái túi to, nói: "Đây là quà tặng tôi mang từ La Mã về, mỗi người một phần."
Giang Tuyết Nhân đưa tay nhận lấy túi quà, dịu dàng cười cười: "Cảm ơn con."
"Ba tôi đâu?" Sở Kiều nhìn quanh nhà cũng không thấy ba, hỏi: "Ông ấy tới công ty rồi sao?"
"Không có." Giang Tuyết Nhân bỏ trà đã được ngâm xong vào bên trong khay trà: "Gần đây thân thể Hoành Sanh không tốt lắm, rất ít khi tới công ty. Chuyện của công ty đều do Nhạc Viện xử lý."
"Thân thể ba không tốt?" Sở Kiều cau mày, hỏi: "Có nghiêm trọng lắm không?"
Giang Tuyết Nhân bưng khay trà đi tới, giọng điệu ôn hòa: "Bác sĩ nói là bệnh cũ, cần giúp ông ấy nghỉ ngơi nhiều hơn."
Ngừng một chút, bà đi lên lầu: "Hoành Sanh ở phòng sách, một mực chờ đợi con."
Nghe được lời của bà, đáy lòng Sở Kiều chua chát, vội vàng theo bà đi lên lầu.