Editor: Thỏ Đần
Lạnh ——
Toàn thân trên dưới, mỗi một tấc lỗ chân lông dường như đều cảm thấy lạnh lẽo. Nhiệt độ lạnh lẽo này chỉ làm cho Sở Nhạc Viện tay chân cứng ngắc, từ tứ chi đến đại não, nơi nào cũng không thể động đậy.
Cả người cô co lại thành một đoàn thật nhỏ, núp trong góc phòng ngủ. Kể từ sau khi đại hội cổ đông kết thúc, được người ta đưa về, cô vẫn ngồi dưới đất, không nhúc nhích
Sở Nhạc Viện không khóc không nháo, đôi mắt đen nhánh trống rỗng nhìn về phía trước, không có tiêu cự.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng dần dần ảm đạm xuống, cho đến khi bị bóng tối bao trùm.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cửa phòng ngủ ‘lạch cạch’ một tiếng, theo góc độ cửa bị đẩy ra, có những tia sáng chiếu vào. Người ngồi trong bóng tối, theo bản năng giơ tay lên che mắt, rồi sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Người đàn ông đang đi tới, khuôn mặt đẹp trai chưa thay đổi, nhưng Sở Nhạc Viện lại cảm thấy như đã trải qua mấy đời.
Níu lấy ống quần anh, Sở Nhạc Viện ngẩng đầu lên, theo dõi đôi mắt sâu thẳm của anh, gào lên: "Quý Tư Phạm, tôi trao cổ phần cho anh, chỉ để anh đuổi Sở Kiều ra khỏi hội đồng quản trị. Tại sao lại gạt tôi?"
"Đuổi Sở Kiều đi?" Quý Tư Phạm khẽ cúi người xuống, phun một làn sương khói lên mặt của cô.
"Khụ khụ!"
Sở Nhạc Viện che miệng ho khan, ánh mắt trống rỗng rơi lên mặt anh.
"Sở Nhạc Viện, cô biết Sở thị trong tay cô hai năm qua kiếm ít đi bao nhiều tiền không?" Quý Tư Phạm theo dõi ánh mắt của cô, khinh thường nói: "Mỗi tháng Sở Kiều đem lại bao nhiêu lợi nhuận cho Sở thị, cô hiểu được sao? Tại sao muốn đuổi cô ấy ra khỏi Sở thị?!"
Nụ cười trên khoé miệng anh vẫn ấm áp như cũ, nhưng lúc này, khi thấy nụ cười ấy, cô chỉ cảm thấy khiếp sợ: "Cô vốn không có tài trong việc kinh doanh, chỉ là ba cô nguyện ý chi ra một số tiền lớn để bồi dưỡng cô mà thôi!"
"Tại sao?"
Giọng cô khàn khàn, âm thanh phát ra khô khốc.
Quý Tư Phạm thản nhiên cười nhẹ, hai chân thon dài được bao trong tây trang. Anh cong người, ngồi xổm xuống trước mặt Sở Nhạc Viện, ánh mắt lạnh lùng.
Người đàn ông quay đầu, con ngươi sắc bén nhìn về phía cô, đáy mắt lộ ra lạnh lẽo: "Cô muốn biết tại sao đúng không?"
Quý Tư Phạm vẩy tàn thuốc trong tay xuống sàn nhà, giày da màu đen đạp lên, hung hăng dẫm nát: "Sở Nhạc Viện, cô cho rằng tôi kết hôn với cô là vì cái gì?"
Anh chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm, giọng nói hàm chứa giễu cợt thâm sâu: "Cô thật sự cho rằng, tôi yêu cô?"
Trái tim, hung hăng đau nhói.
Sở Nhạc Viện cắn môi, khuôn mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc: "Anh vì Sở thị!"
Lần này, cô không dùng giọng điệu nghi vấn, mà là một câu khẳng định.
"Vậy tại sao anh lại buông tay Sở Kiều?" Sở Nhạc Viện níu lấy ống quần anh, bỗng nhiên cất cao giọng: "Tại sao anh phải đến chơi đùa tôi?!"
Nếu như là vì Sở thị, như ban đầu anh ta cứ ở bên Sở Kiều cũng có thể đoạt được, tại sao lại lựa chọn cô?
Quý Tư Phạm híp lại đôi mắt thâm thuý một cái, gương mặt tuấn tú bày ra sắc mặt lo lắng.
Dáng vẻ cau mày của anh, chỉ làm trái tim Sở Nhạc Viện nhói lên từng cơn. Cô đã từng, đã từng cười đùa hỏi anh, tại sao lại buông tay Sở Kiều? Khi đó, Quý Tư Phạm chỉ cười nói, bởi vì cô yêu anh.
Vào giờ phút này, sau khi vạch trần bộ mặt thực sự của anh, Sở Nhạc Viện đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cả trái tim chìm đến đáy cốc.
"Bởi vì anh yêu chị ta." Sở Nhạc Viện cắn môi, đôi mắt đen nhánh toát lên sự tuyệt vọng: "Bởi vì anh yêu chị ta, cho nên anh không muốn lợi dùng chị ta, thế nên chọn tôi?!"
Quý Tư Phạm không trả lời, nhưng sự trầm mặc của anh giống như một thanh đao nhọn đâm nát trái tim của Sở Nhạc Viện, dòng máu phun ra ngoài nhanh chóng đọng lại, cho đến khi lạnh như băng.
"Quý Tư Phạm!"
Sở Nhạc Viện đột nhiên nảy ý nghĩ ác động, kéo lấy anh, khàn khàn quát: "Anh là đồ khốn kiếp! Tại sao lại lợi dụng tôi? Tại sao lại gạt tôi?!"
Người đàn ông nhẹ nhàng cau mày, đưa tay đẩy cô ra, thân hình cao lớn áp xuống dưới, như một bóng ma phá huỷ toàn bộ thế giới của cô: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng lừa gạt cô."
Quý Tư Phạm đưa tay vuốt lại nếp nhăn ở cổ áo, giọng nói lạnh lùng không mang theo nửa điểm phập phồng: "Giữa chúng ta từ trước đến giờ luôn do cô chủ động, tôi chưa từng nói yêu cô, càng không hứa hẹn với cô bất kì điều gì!"
Những lời này, lại một lần nữa đâm trúng vết thương của Sở Nhạc Viện, máu tươi chảy ròng ròng.
Từ trước đến giờ luôn do cô chủ động sao?
Hốc mắt Sở Nhạc Viện chua xót, trước mắt một mảnh mờ mịt. Nhiều đêm triền miên lửa nóng như vậy, chẳng lẽ đều chỉ có một mình cô cảm nhận được? Hay là, anh chỉ coi cô như một người thế thân.
Thế thân của Sở Kiều.
"A ——"
Sở Nhạc Viện giơ hai tay ôm lấy đầu, gần như phát điên thét chói tai!
Hai mắt cô đỏ hoe, nước mắt vương đầy trên mặt. Cả người điên dồ cuồng loạn, tóc tai bù xù chạy ra ngoài.
Mở cửa chính ra, có hai người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng ngoài cửa, Sở Nhạc Viện vừa muốn ra ngoài, lại bị bọn họ xoay người cản trở đường đi.
"Cút ngay!"
Sở Nhạc Viện giơ tay lên đẩy họ ra, nhưng những người vệ sĩ đã chịu qua huấn luận đặc biệt, sao cô có thể đẩy ra?
"Cho tôi ra ngoài!"
Sở Nhạc Viện cuồng loạn kêu to, tiện tay nâng lên bình hoa bằng sứ bên cạnh, hướng về phía bọn họ ném qua.
Rầm ——
Những thứ đồ này đều là đồ dễ vỡ, hai vệ sĩ không hề di chuyển, chỉ hơi hơi lách người liền dễ dàng né tránh.
Sở Nhạc Viện không để ý mảnh sứ vỡ sắc nhọn trên mặt đất, lại chuẩn bị muốn xông ra ngoài, lần này bị vệ sĩ giữ chặt, động thủ kéo cô vào trong nhà.
"Phát điên đủ chưa?"
Sau lưng vang lên âm thanh không chịu đựng nổi của đàn ông.
Sở Nhạc Viện đỏ mắt xoay người, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm anh: "Quý Tư Phạm, anh để tôi ra ngoài."
"Cô chắc chắn muốn đi?" Quý Tư Phạm cười khẽ, hướng về phía vệ sĩ hất hất tay, hai người kia lập tức lắc mình, tạo ra một lối đi.
Sở Nhạc Viện cúi đầu đi ra ngoài, bước chân hỗn độn.
"Ra khỏi nơi này, cô sẽ đi đâu?" Quý Tư Phạm không nhanh không chậm nói, mang theo độc dược trí mạng: "Cô chuẩn bị về Sở gia, gặp lại ba mình sao?"
Anh cười cười, cầm lên một ly thủy tinh từ trên quầy bar, rót một ly rượu đỏ nhấp nhẹ: "Tôi quên nói cho cô biết, ba cô đã nhập viện, đoán chừng bị cô chọc tức không nhẹ!"
Bước chân đang tiến về phía trước của Sở Nhạc Viện cứng ngắc, cô cắn
môi, cuối cùng không bước tiếp nổi.
Sau lưng có tiếng bước chân, Quý Tư Phạm bưng ly rượu trong tay, đứng trước mặt cô. Đáy mắt anh nhuộm mấy phần nụ cười, ngón tay vuốt lại mái tóc rối của cô, nói: "Tôi muốn cô, đi tắm ngay bây giờ, sau đó yên ổn ngủ một giấc."
Anh cười cười đến gần, môi mỏng hạ ở bên tai của cô, nói: "Đừng quên, cô còn phải diễn cho xong vở kịch này cùng tôi! Người bên ngoài đều biết, cô hai nhà họ Sở là vì yêu chồng mình nên mới tình nguyện chuyển nhượng lại cổ phần."
Sở Nhạc Viện nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt, khoé mắt rơi xuống hai hàng lệ.
Cô chảy nước mắt, trong cổ họng ngập tràn vị máu tanh: "Quý Tư Phạm, anh là ác ma!"
Quý Tư Phạm cũng không tức giận, đầu ngón tay quét qua nước mắt ấm áp nơi khoé mắt cô, môi mỏng nâng lên một độ cong tàn nhẫn: "Nhưng cô lại yêu ác ma này, không phải sao?"
Trái tim Sở Nhạc Viện đau nhói, tất cả ánh sáng trong mắt, vì nụ cười tàn nhẫn này của anh mà vụt tắt.
Tự chui vào rọ.
Sở Nhạc Viện buồn bã cười một tiếng, xoay người bước từng bước cứng ngắc trở lại phòng ngủ. Cô đóng cửa lại thật chặt, hơi sức mạnh mẽ chống đỡ trong phút chốc tan biến.
Thân thể hung hăng ngã ngồi ở trên sàn nhà, cô đưa tay che miệng, nước mắt rơi như mưa.
"Ưmh!"
Sở Nhạc Viện toàn thân mềm yếu ngã xuống đất, toàn thân không có một tia hơi sức, giống như bị ai rút gân bẻ xương, chỉ còn lại một bãi thịt mềm.
Hai mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm nóc nhà, chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh đang xoay tròn, người mất thăng bằng, hai tai có tiếng ong ong thật to.
Lệ nóng ở khoé mắt, mãnh liệt lăn dài, mãi mãi không ngừng.
......
Bên ngoài phòng cấp cứu, đèn đỏ vẫn sáng. Máu kia cũng đồng dạng một màu đỏ tươi, khiến tay chân Sở Kiều phát run.
Thời điểm ba được đẩy vào, bác sĩ không cho phép người thân đi theo. Mắt thấy cửa căn phòng này khép lại, Sở Kiều hoảng sợ ngồi trên ghế, trong đầu loạn thành một đoàn.
Trước mắt thoáng qua hình ảnh gương mặt của mẹ, nụ cười của bà ngoài, Sở Kiều hoảng sợ lắc lắc đầu, nhẹ nhàng cắn môi. Ba sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì. Cô tin tưởng ba sẽ không bỏ cô lại một mình.
Một lát sau, hành lang vang lên những tiếng bước chân dồn dập, Quyền Yến Thác nghe tin chạy tới, gương mặt tuấn tú khó có khi thấy được vẻ hốt hoảng.
"Sở Kiều!"
Người đàn ông chạy từng bước thật nhanh tới, thấy sắc mặt trắng bệch của cô, lập tức đưa tay ôm cô vào trong ngực: "Đừng sợ."
Làm sao có thể không sợ?
Cảm nhận được sự ấm áp trong lồng ngực của anh, Sở Kiều theo bản năng ôm chặt hông anh, hốc mắt ửng hồng: "Chồng ơi, em sợ."
Đáy lòng Quyền Yến Thác căng thẳng, nhíu mày theo dõi đèn đỏ đang sáng, gương mặt tuấn tú lộ ra sắc thái âm trầm. Trên điện thoại, mặc dù Sở Kiều nói qua loa, nhưng rất nhanh anh đã thông qua chỗ khác để biết được đầu đuôi toàn bộ sự tình.
Thật đúng là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến.
"Đừng sợ." Lòng bàn tay Quyền Yến Thác nắm lại, đưa tay đỡ lấy đầu cô, nâng mặt cô lên: "Yên tâm đi, ba sẽ không nỡ bỏ em lại."
Hốc mắt Sở Kiều sưng lớn, trái tim chua xót khó đè nén. Cô đã không còn người thân khác, tại sao ông trời luôn luôn bắt cô trải qua loại chuyện khổ sở này?
Ôm cô ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu, Quyền Yến Thác không dám rời đi nửa bước. Anh đã an bài xong ở bệnh viện này, bác sĩ nhất định là người giỏi nhất, điều còn lại mà anh có thể làm lúc này, chỉ có thể là cầu nguyện!
Cửa phòng cấp cứu thỉnh thoảng lại mở ra rồi đóng lại, thỉnh thoảng có y tá ra ngoài chuẩn bị đồ. Nhìn bóng dáng chạy qua chạy lại vội vàng của họ, hơi ấm ở đầu ngón tay Sở Kiều, chầm chậm tan biến.
Giây lát, những ngón tay lạnh lẽo được bàn tay ấm áp của đàn ông bao trọn. Quyền Yến Thác cúi đầu, đôi mắt như hắc diệu thạch chăm chú nhìn cô, nói: "Vợ, anh bảo đảm ba không có chuyện gì."
Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự kiên định trong mắt anh, rốt cuộc tìm lại được hi vọng. Lời của anh nói rất đúng, Sở Kiều tin tưởng.
Hai giờ trôi qua, cuối cùng đèn đỏ của phòng cấp cứu cũng tắt.
Bác sĩ mặc đồ khử trùng, chưa kịp đổi trang phục, lập tức đi ra ngoài báo tin tức cho người nhà.
"Ba tôi thế nào rồi?"
Nhìn thấy bác sĩ đi ra, Sở Kiều tiến đến đầu tiên, ngón tay nhè nhẹ run rẩy.
"Huyết áp của bệnh nhân đột ngột lên cao, xuất huyết não có hiện tượng rạn nứt, may mắn là nơi xuất huyết máu đã ngừng chảy." Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, mang tới tin tức tốt, Sở Kiều nghe xong cảm thấy được giải toả gánh nặng trong lòng.
"Ba tôi không sao chứ?"
"Trước mắt còn khó nói, bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại, cần được theo dõi cẩn thận ở phòng chăm sóc đặc biệt."
Sau khi giải thích xong, bác sĩ phân phó cho y tá mang bệnh nhân tới phòng chăm sóc đặc biệt.
"Ba!" Sở Kiều thấy người trên xe đẩy, kích động chạy tới.
Sắc mặt Sở Hoành Sanh nhợt nhạt, mắt nhắm thật chặt, không có dấu hiệu tỉnh lại. Y tá không dám dừng lại lâu, trực tiếp mang bệnh nhân tới phòng chăm sóc đặc biệt.