Thực Hoan Giả Yêu

Chương 156: Ra riêng 1


trước sau

Ed Hepc

Đèn phòng phẫu thuật sáng lên, Sở Kiều đầu dựa vào tường, trong thân thể chỗ có sức lực, giống như tại giờ khắc này bị rút khô.

Cũng không biết qua bao lâu, đèn đỏ cuối cùng cũng tắt.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra thời khắc đó sở kiều đứng dậy chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt bác sĩ vội vàng.

"Ba tôi thế nào?" Sở Kiều hoảng hốt hỏi, giọng phát run.

Quyền Yến Thác vô thức ôm chặt eo của cô, ôm cô vào trong ngực: "Người như thế nào rồi?"

Bác sĩ nhìn bọn họ một chút, sắc mặt nghiêm túc: "Chảy máu diện rộng, chèn ép nhiều chỗ ở thần kinh, người bệnh còn chưa có qua cơn nguy hiểm, hôn mê sâu."

"Hôn mê sâu?" Sở Kiều nghiêm mặt, giọng cất cao hỏi.

"Đúng!" Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, bất đắc dĩ nói: "Cục máu áp bách thần kinh, người bệnh không cách nào thức tỉnh."

Không cách nào thức tỉnh.

Hai chân Sở Kiều mềm nhũn, cả người xém chút té ngã, may mắn người bên cạnh vòng lấy eo của cô, dùng sức đưa ôm cô vào trong ngực.

Người đàn ông nhíu chặt mày kiếm, khuôn mặt tuấn tú thần sắc trầm xuống: Phải bao lâu mới có khả năng tỉnh lại?"

Bác sĩ lắc đầu, chi tiết nói: "Cái này khó mà nói, mà nếu như bệnh nhân tỉnh lại, khẳng định cũng sẽ có di chứng khác. Điểm này, mời các người chuẩn bị tâm lý thật tốt!"

Sở Kiều cắn thật chặt môi, ánh mắt hoàn toàn mông lung.

Bác sĩ dặn dò y tá đưa bệnh nhân vào phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó kêu người thân bệnh nhân cùng đi vào phòng làm việc có một số việc cần phải bàn giao. Quyền Yến Thác kéo Sở Kiều, dẫn cô đi chung.

Y tá đẩy bệnh nhân vào phòng chăm sóc đặc biệt, rồi sau đó lại đi ra ngoài chuẩn bị những vật khác. Thừa dịp có chỗ trống, người vẫn núp ở góc nhanh chóng tiến vào trong phòng bệnh.

Sở Nhạc Viện đứng ở bên giường bệnh, cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm mặt của Sở Hoành Sanh, khóc ròng nói: "Ba, ba mở mắt xem con đi, con là con gái cưng đây!"

Tay Sở Hoành Sanh rét run, trên người cắm các loại ống khí kiểm soát,  âm thanh tí tách chói tai. Ông nhắm chặc mắt, môi tái nhợt không có chút huyết sắc nào, cũng kích thích thần kinh Sở Nhạc Viện thật sâu.

Buổi sáng lúc cô ta thức dậy, từ khu nội trú chuyển qua nhìn thấy ba mình con khỏe, thế nào mới chỉ trong chốc lát, người lại biến thành như vậy?

Cô ta chảy nước mắt, lòng đang không ngừng buộc chặt.

Sở Kiều từ phòng làm việc bác sĩ đi ra, trong đầu ông vang. Bác sĩ nói không có gì hơn những thứ kia, để cho người thân như bọn họ làm chuẩn bị tư tưởng xong, có lẽ bệnh nhân không thể thoát khỏi cơn nguy hiểm.

Tay cầm thông báo bệnh tình nguy kịch, vẫn luôn phát run. Tay chân Sở Kiều chết lặng, cả trái tim trống trải. 

"Không có chuyện gì." Quyền Yến Thác đưa tay ôm cô vào trong ngực, giọng điệu trầm thấp: "Bác sĩ cũng là theo trình tự làm việc, thư thông báo bệnh tình nguy kịch cũng không thể đại biểu cái gì."

Sở Kiều từ trong ngực anh xoay người, cúi đầu đi vào phòng bệnh.

Y tá đang ghi chép số liệu dụng cụ, thấy bọn họ đi vào, nói: "Không được quá lâu."

"Được." Sở Kiều đáp lời, thấy y tá xoay người rời đi.

Người trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, Sở Kiều tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm tay của ông, hốc mắt đột nhiên ửng hồng. Hôm nay người nằm tại đây, là người thân cuối cùng của cô, cô sợ mất đi, sợ cô đơn.

"Ba!"

Sở Kiều giữ chặt tay của ông, nức nở nói: "Ba nhất định phải gắng gượng qua, Kiều Kiều cần ba."

Người đàn ông đứng ở sau lưng cô, nhìn thấy
cô căng thẳng, không khỏi cau mày. Sớm biết như vậy, tối hôm qua anh nhất định sẽ không ngăn cản cô tới đây, vày ngày Sở Kiều đều không tới bệnh viện, hôm nay đột phát tình huống như thế, khẳng định cô lại muốn tự trách mình. 

Rất nhanh y tá đi vào cho người thân đi ra ngoài.

Sở Kiều đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, đầu cô dựa vào cánh cửa, mắt nhìn chằm chằm bên trong, một câu cũng không có nói.

Quyền Yến Thác giơ tay lên, lòng bàn tay rơi vào đầu vai của cô, ôm cả người cô vào trong ngực, "Em đang trách anh sao?"

Người trong ngực vẫn không nhúc nhích, mặc cho anh ôm.

"Kiều Kiều!"

Quyền Yến Thác nâng cằm cô lên, hai mắt thâm thúy nhìn chằm chằm ánh mắt cô, nói: "Vấn đề chăm sóc là anh sơ sót, thật xin lỗi, anh cũng không nghĩ tới có thể phát ra sinh loại chuyện như vậy."

Giọng anh từ tính dịu dàng, chóp mũi Sở Kiều chua chua, đưa tay nhốt chặt hông của anh, vùi mặt trước ngực anh, khàn khàn nói: "Em không trách anh, cũng không trách ai chăm sóc."

Dừng lại, cô cắn môi, giọng nghẹn ngào, "Em không trách ai hết."

Cô nói như vậy, trái tim lơ lửng của Quyền Yến Thác cuối cùng buông lỏng một chút. Anh nhìn chằm chằm Quyền Yến Thác trong hốc mắt giấu lệ, đầu quả tim nắm thật chặt.

Sở Kiều không đáng yêu, kể từ khi gặp cô về sau, cực ít thấy cô rơi lệ. Nhưng gần đây trong khoảng thời gian này, cô luôn là tâm sự nặng nề, giống như trong đôi mắt cất giấu lệ, nhìn cũng làm người ta đau lòng.

Hôm nay Sở Hoành Sanh lại như vậy, cảm xúc Sở Kiều chỉ sợ sẽ càng thêm thảm đạm.

Sở Hoành Sanh còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm, Sở Kiều ở lại bệnh viện. Quyền Yến Thác cũng không dám rời đi, chỉ sợ buổi tối có chuyện gì, hai người đều ở bệnh viện.

Gần tối, Quý Tư Phạm về đến nhà, liền thấy Sở Nhạc Viện ngồi ở trên sô pha chờ anh ta.

"Có chuyện gì sao?" Thay xong giày đi tới, trên mặt Quý Tư Phạm không có biểu cảm gì.

"Ba tôi đột nhiên chảy máu não." Sở Nhạc Viện mím môi, theo dõi bóng lưng anh ta, giọng nói phát rét, "Người còn hôn mê."

Nghe được lời của cô..., Quý Tư Phạm khẽ kinh ngạc, không tự chủ xoay người lại, "Đột nhiên chảy máu não?"

Anh ta nhìn thấy ánh mắt của Sở Nhạc Viện, gương mặt tuấn tú trầm xuống, "Cô hoài nghi tôi?"

Hoài nghi?!

Sở Nhạc Viện cười một tiếng thật thấp, vẻ mặt khinh miệt, "Còn cần hoài nghi sao?"

Cô ta níu lấy vạt áo Quý Tư Phạm lạnh lùng nói: "Quý Tư Phạm,  anh thật ác độc! Sở thị bị như vậy, anh còn muốn xuống tay đối với ba tôi?!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện