Edit: NGỌC DIỄM HEPC
Dọc theo đường đi, tốc độ xe Hummer màu đen chạy rất nhanh. Ngồi ở vị trí kế bên người lái xe, đôi tay siết chặt dây nịt an toàn, kinh ngạc nhìn phía ngoài cửa xe, cũng không nói chuyện.
Quyền Yến Thác một tay điều khiển tay lái, ngón giữa đang kẹp một điếu thuốc, sau khi anh hút sâu vài hớp, kéo cửa xe hạ xuống, phẩy phẩy ngón tay, ánh lửa lác đác thoáng qua, tàn thuốc rơi ra ngoài.
Xe lái vào một chung cư, Quyền Yến Thác đậu xe xong, trầm mặt mở cửa xe, "Xuống xe."
Sở Kiều chóng mặt, động tác hai chân lúc chạm đất, rõ ràng như nhũn ra, cả người thiếu chút nữa té trên mặt đất, thật may là có anh ôm.
Người trong ngực người đầy mùi rượu, Quyền Yến Thác nửa kéo nửa ôm dẫn người lên lầu, anh nhìn chằm chằm khóa cửa, giọng nói không kiên nhẫn: "Chìa khóa đâu!"
Cảnh vật trước mắt mơ hồ, ánh mắt sở kiều đờ đẩn, cười đùa nói: "Chìa khóa? Chìa khóa là cái gì?"
Quyền Yến Thác hung hăng trừng mắt nhìn cô, cầm ví da trong tay cô, lấy chìa khóa ra mở cửa, trực tiếp dẫn người vào.
Mở đèn, Quyền Yến Thác quét mắt nhìn toàn bộ trong phòng, trước mặt gồm một phòng ngủ một phòng khách, xem kiểu lắp đặt thiết bị, cũng tinh xảo ấm áp. Anh kéo người đến sô pha, vào phòng bếp tìm nước.
Chỉ là trong chốc lát chờ anh trở ra, thế nhưng giật mình.
Từ cửa ban công rộng mở nhìn xuống, gió đêm cuồn cuộn thổi làm rèm cửa màu trắng bay. Người phụ nữ tóc tai bù xù, đứng ở trên ban công, hắng giọng hát vang, giọng hát hết sức cao vút.
"Chết đều muốn yêu, không sâu sắc không thoải mái......"
Da đầu Quyền Yến Thác tê dại một hồi, bước đến nhảy lên, đưa tay che miệng của cô, kéo người vào trong nhà. Người phụ nữ này uống rượu say, phẩm hạnh làm sao lại thế này?
Sở Kiều đang hát vui vẻ, chợt bị cắt ngang nên mất hứng, tay chân cô đều giãy giụa, thật vất vả miệng được giải phóng ra ngoài, tức giận nói: "Này! Làm gì không để cho tôi hát, chúng ta cùng nhau hát!"
Cô cười ngẩng đầu lên, tiếp tục hát vang: "Chết đều muốn yêu, mỉm cười không khóc không thoải mái......"
"Câm miệng ——"
Quyền Yến Thác đầu đầy hắc tuyến, gương mặt tuấn tú lo lắng, "Cô dám hát một tiếng nữa, tôi liền cắt mất đầu lưỡi của cô!"
Ánh đèn lờ mờ hình chiếu vào gò má anh, cặp mắt kia giống như Hắc Diệu Thạch rạng rỡ phát sáng. Sở Kiều nhìn chăm chú ánh mắt của anh, ngược lại không sợ hãi cười lên.
"Ha ha......" Cô cười vòng chặt cổ của anh, hai gò má ửng đỏ mê người, "Anh thật đáng yêu nha."
Đây là say rượu cũng không phải giả vờ, mày kiếm Quyền Yến Thác nhíu chặt, nhìn người trong ngực mềm nhũn, trong lòng lửa giận cuồn cuộn. Hay nhỉ tại sao phải uống rượu? Đây là muốn tìm đường chết à!
Kéo hai cánh tay của cô ra, Quyền Yến Thác lui về phía sau mở cửa, muốn đi phòng tắm lấy khăn lông thấm nước, nhưng người trong ngực không buông tay, gắt gao ôm sát hông của anh, tin thần hỗn loạn.
Sở Kiều đi chân không đứng trên mặt đất, chiều cao một mét bảy không tính là thấp, đầu cô tựa vào trên bả vai của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đừng đi, em đã gầy rồi, anh không cần chọn cô ta, đừng ghét bỏ em có được hay không?"
Hai mắt Quyền Yến Thác sắc bén híp một cái, gương mặt tuấn tú u ám xuống. Thực, người phụ nữ này là coi anh là thế thân rồi sao?!
Đưa tay nắm được chiếc cằm tinh sảo, ánh mắt Quyền Yến Thác lo lắng, môi mỏng mím chặt, nói: "Con mẹ nó cô nói người nào?"
Nghe được tiếng hét giận dữ của anh, Sở Kiều lờ mờ phát giác ra, con ngươi giống như lưu ly ngâm ở trong nước, hòa hợp vào một tầng thủy quang. Đáy mắt cô xóa sạch khổ sở cô đơn, ngược lại rất ít thấy.
Hai bên huyệt thái dương Quyền Yến Thác, thình thịch trực nhảy, hắn nhìn chằm chằm hai gò má Sở Kiều ửng đỏ, phiền não giơ tay lên, ẳm cô, hung hăng vứt xuống giường.
Người đàn ông mang theo lửa giận áp xuống, đặt cô ở phía dưới, "Sở Kiều, cô muốn đâm đầu vào chỗ chết phải hay không?"
Cằm bị anh bóp đau, ý thức hỗn độn Sở Kiều dần dần tỉnh táo, cô nhìn người đàn ông trên người, vẻ mặt biến đổi mấy lần, "Sao anh lại ở đây?"
Đây là nhớ tới anh sao? Quyền Yến Thác thật thấp cười một tiếng, lạnh giọng hỏi cô: "Nói, tôi là ai?"
Rượu cồn tác dụng chậm nhưng rất mạnh, Sở Kiều khôi phục chút ý thức, nhưng suy nghĩ vẫn như cũ đại não không chịu khống chế, cô liếc qua, khinh thường nói: "Cầm thú!"
Cầm thú?
Vẻ mặt Quyền Yến Thác nghiêm nghị, hai cánh tay anh chống đỡ bên người cô, hỏi: "Tôi cầm thú thế nào?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi Sở Kiều chợt cảm thấy uất ức.
Môi đỏ mọng Sở Kiều hơi vểnh, hai mắt đen nhánh đầy lên án. Ngón tay
nhỏ bé của cô nhẹ một chút, vuốt ve đi xuống, "Anh sờ chỗ này của tôi, còn sờ chỗ kia của tôi, thế nào không phải cầm thú?!"
Tầm mắt theo ngón tay của cô di chuyển, Quyền Yến Thác nhếch môi cười cười, lửa giận trong lòng dần tiêu tán. Anh cúi mặt xuống, khóe miệng cười như không cười nói: "Đây là phúc lợi của tôi, sao có thể tính là cầm thú?"
Sở Kiều chán ghét giơ tay lên, vỗ một cái vào gương mặt tuấn tú của anh, muốn đẩy anh ra.
Bàn tay vừa vặn đánh trúng sống mũi, có đau một chút, Quyền Yến Thác cau mày, đè lại hai tay của cô, lạnh giọng cảnh cáo: "Không được giày vò!"
Sắc mặt Sở Kiều càng thay đổi, bực tức chất vấn: "Cầm thú, rốt cuộc anh có ý định gì?"
"Ý định gì à?" mắt Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm đường cong đầy đặn trước ngực cô, đôi mắt phập phồng, "Cưới cô về nhà."
Ngay cả say rượu, Sở Kiều vẫn bị kích thích không nhẹ, cô trợn to hai mắt, cười lạnh nói: "Nằm mơ! Tại sao anh lấy tôi, cũng bởi vì lần đầu tiên tôi gặp anh, chỉ ngón giữa vào anh? Để cho anh mất mặt?!"
Tạm dừng, ánh mắt cô rạng rỡ, nói: "Nếu như anh nhàm chán nhất định coi trọng tôi một lần thì trong lòng mới cân bằng, vậy thì mau, sau khi xong chuyện anh cho tôi cút xa chừng nào tốt chừng nấy! Đừng tìm bà cô đây chơi trò chơi kết hôn gì, thứ cho không thể tiếp chuyện được!"
Ái chà, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên có người dám nói chuyện như vậy với anh! xưa nay lời nói của Quyền Yến Thác ác độc, lúc này cũng bị cô nói lên không thể nói thêm được gì, lúng túng vô cùng.
Người phụ nữ này, thật là cứng nhắc?!
Quyền Yến Thác hít sâu một hơi, hô hấp nghe thấy được nhàn nhạt mùi rượu, cả người muốn say. Anh cố gắng khống chế tính khí, không muốn bóp chết người dưới thân!
Sở Kiều thấy anh không nói lời nào, con ngươi đen nhánh xẹt qua tức giận, "Mẹ nó, anh có phải là đàn ông hay không?"
Cô gái mạnh miệng nói tục không phải là không có, nhưng thiên kim nhà giàu có như thế chẳng thấy nhiều. Sở Kiều lúc học trung học, đặt biệt phản nghịch, cùng các bạn trai đánh nhau uống rượu gây chuyện, vì vậy trường học không ít lần mời phụ huynh, những năm đó Sở Hoành Sanh không cho thầy giáo một khuôn mặt tươi cười, cuối cùng thành tích thi tốt nghiệp trung học của cô không tốt, học lại một năm!
Cô đã uống rượu, phát âm mơ hồ mất tiếng, thần kinh Quyền Yến Thác cẳng thẳng chợt buông lỏng, tự giễu cười cười. Anh phải cùng uống say thì người phụ nữ không chấp nhặt sao?
Người đàn ông cúi đầu, hôn lên môi của cô, hung hăng chận lại lời lảm nhảm từ cái miệng nhỏ nhắn!
Giây lát, người phía dưới an tĩnh lại. Hô hấp cô đều đều, hình dáng lông mi vểnh lên giống như cánh bướm, đôi môi mỏng Quyền Yến Thác mím nhẹ, nhìn chằm chằm gương mặt cô ửng đỏ, hai mắt thâm thúy tối tăm như biển.
Cổ cô trắng nõn tuyệt đẹp, mái tóc đen nhánh rơi tán lạc, bày ra ở trên chiếc giường đơn màu trắng, màu sắc biến hóa huyền ảo thành hình ảnh một bức tranh mê người.
Ngón tay Quyền Yến Thác điểm nhẹ trên cánh môi mềm mại của cô, ánh mắt chứa mấy phần vui vẻ. Lần nữa đối mặt sự khiêu khích từ cô, anh hoàn toàn có lý do hủy đi phong ấn của cô, nhưng lại chậm chạp không nhúc nhích?
Sáng ngày hôm sau, Sở Kiều mở mắt, che đầu đau đớn sau say rượu, từ từ lật người. Khi cô thấy rõ bên cạnh là người đàn ông, vẻ mặt tràn đầy không dám tin, kinh hãi ngồi dậy.