Editor: Lovenoo1510
Quyền Sơ Nhược đi đến trước mặt, cô nhìn sang người đàn ông bên phải, gò má lạnh lùng, ngũ quan anh tuấn thâm thuý.
“Chị, anh rể.” Nhìn đến bọn họ, Quyền Yến Thác thức thời gọi người mới tới.
Bà cụ hôm nay cố ý gọi mọi người trong nhà về, ngay cả Lục Cảnh Hanh cũng không dám không phối hợp, sắp xếp thời gian cùng vợ về nhà mẹ đẻ.
“Bà nội, mẹ!”
Lục Cảnh Hanh lễ phép mở miệng, giọng nói từ tính. Người anh mặc một bộ tây trang được may thủ công màu xám bạc, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt thâm sâu nhìn về phía Quyền Yến Thác, nhẹ nhàng gật đầu.
“Mẹ sao vậy?” Thấy sắc mặt mẹ không tốt, Quyền Sơ Nhược ngồi bên cạnh bà, nhíu mày nhìn chằm chằm em trai.
Quyền Yến Thác bĩu môi, một bộ dáng chuyện không liên quan tới em. Anh đứng lên, nói đơn giản mấy câu cùng Lục Cảnh Hanh, rồi đi lên lầu: “Con đi xem một chút.”
Ngại vì mẹ chồng ở chỗ này, nên Phạm Bồi Nghi không nói thêm gì cả, chỉ nắm tay con gái than thở.
Quyền Sơ Nhược biết trong này có điều mờ ám, chẳng qua ván đã đóng thuyền, cô chỉ có thể đứng ở bên em trai mình.
Sáng sớm, Trì Việt lại cáu kỉnh. Người giúp việc đã đổi vài dạng bữa ăn sáng, anh ta đều nói không đúng khẩu vị, một miếng cũng không ăn, bực mình trở lại phòng ngủ, ở trên giường không chịu động đậy.
Quyền Chính Nghi bưng sữa tươi đi vào, ngồi ở trước giường gọi anh ta: “Việt Việt, uống sữa tươi đi.”
“Không muốn uống.” Trì Việt nghiêng người nằm trên gối đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Một cái đánh vỗ lên trên đầu của anh ta, Quyền Chính Nghi cười anh ta: “Con nha, càng lớn càng như trẻ con!”
“Mẹ.” Trì Việt phiền não cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Để cho con yên tĩnh một chút, trong lòng con thấy buồn phiền.”
“Buồn phiền chuyện gì?” Quyền Chính Nghi không hiểu, “Không thiếu ăn thiếu uống……, còn có Thiên Chân, con có cái gì mà buồn phiền?”
Chuyện gì, mẹ của anh cũng có thể nghĩ được đến Phùng Thiên Chân! Trì Việt lắc đầu một cái, nhắm mắt lại vờ ngủ.
“Mau dậy đi.” Quyền Chính Nghi không nhận thấy anh ta khác thường, còn nghĩ anh ta lại cãi nhau với Thiên Chân, nên không hề để trong lòng: “Hôm nay bà ngoại bảo chúng ta trở về, mới vừa rồi Lan Di lại gọi điện tới đây, nói là mợ bị anh con làm tức giận không nhẹ!”
Nói tới chỗ này, sắc mặt Quyền Chính Nghi cũng khó coi: “Đứa nhỏ A Thác này cũng thật là, thế nhưng lại len lén đi lấy chứng nhận kết hôn, khó trách mợ con lại đau lòng như vậy.”
Trì Việt đột nhiên mở mắt, gương mặt tuấn tú tràn đầy khiếp sợ: “Anh ấy lấy chứng nhận với người nào?”
“Còn có thể là ai?” Quyền Chính Nghi bĩu môi, “Không phải là cái cô Sở Kiều lúc trước trốn hôn đó………”
Câu nói kế tiếp, Trì Việt cũng không nghe thấy nữa. Bên tai anh ta chỉ vang vọng hai chữ, chứng nhận.
Bọn họ lấy chứng nhận rồi.
Bước vào cửa phòng làm việc, toàn thân Sở Kiều cũng bắt đầu khẩn trương. Cô đứng ở trước bàn đọc sách, hơi cúi đầu, không dám hé răng.
Cha của cô ở nhà coi như không câu nệ nói cười, nhưng khí thế của Quyền Chính Nham lạnh lùng hơn rất nhiều.
Lúc trước chuyện cô đào hôn, hôm nay tỉnh táo lại mà nghĩ, Sở Kiều cũng cảm thấy có chút không ổn. Nhà họ Quyền có địa vị xã hội như vậy, bị thờ ơ và cười nhạo như thế, cũng khó trách Quyền Yến Thác tức giận trả thù!
“Ngồi đi.” Quyền Chính Nham ngồi ở đằng sau bàn đọc sách, vẻ mặt bình thản.
Sở Kiều gật đầu một cái, ngồi vào bên ghế bên cạnh tường.
“Ngày hôm qua cha cô đã gọi cho tôi một cú điện thoại.” Quyền Chính Nham mở miệng, giọng nói trầm thấp.
Sở Kiều cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm mũi chân, cũng không mở miệng nói gì.
Mặc dù tiếp xúc với cô không nhiều lắm, nhưng những năm này Quyền Chính Nham đã quen biết bao người, với bản lĩnh nhìn người của ông, cũng có mấy phần tự tin. Chuyện tình trong nhà họ Sở, ông cũng biết qua, không khỏi mang theo vài phần đồng tình với cô.
“Có thể nói cho tôi biết được hay không, vì sao phải trốn hôn?”
Cái vấn đề này, hình như tất cả mọi người đều hỏi. Nhưng Sở Kiều cũng không rõ nữa, một khắc kia, trong đầu cô vì sao lại bắt đầu ý niệm chạy trốn.
Thấy cô không nói lời nào, đôi mắt sâu thẳm của Quyền Chính Nham loe loé, hỏi cô: “Có phải bởi vì chuyện cấp tài chính cho nhà họ Sở hay không?”
Đôi tay Sở Kiều nắm chặt, nhớ tới chuyện ngày đó nghe được, sắc mặt cô càng thay đổi.
Trà trộn trong thương trường nhiều năm, trên mặt cô có bất kỳ biểu tình nhỏ nào, cũng khó mà trốn thoát được ánh mắt của Quyền Chính Nham. Ông thở dài, giải thích: “Thật ra thì khoản tiền kia, lẽ ra nên coi như sính lễ nhà họ Quyền, cô ngàn vạn lần ** không nên hiểu lầm.”
Sở Kiều chán nản cười cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía ông: “Không phải là vấn đề của ngài.”
Trong lời nói này có hàm nghĩa khác. Quyền Chính Nham tự nhiên nghe ra, ông nhìn chằm chằm vào hai mắt ảm đạm của Sở Kiều, trong lòng cảm thán. Xem ra, trong lòng đứa bé này bị uất ức rất nhiều rồi.
“Thôi.” Quyền Chính Nham không nhiều lời, khó được khi lộ ra khuôn mặt tươi cười với cô: “Cô đã cùng A Thác lấy chứng nhận, chuyện đã qua cũng không nên nhắc lại nữa.”
Tạm ngừng lại, ông nhăn nhăn mày kiếm, nói: “Sở Kiều, con trai của tôi tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai, sợ rằng về sau cô sẽ không tránh được việc phải chịu uất ức!”
Người ta đã hạ mình nói chuyện, Sở Kiều cũng không biết phải trả lời thế nào.
Thật ra thì, cái tên Quyền Yến Thác đó trừ cái miệng thối, tính khí có chút ương ngạnh, làm việc biến thái một chút, thì những cái khác cũng tạm được!
Sở Kiều đứng lên, bước tới phía trước một bước, cúi mình vái chào thật sâu: “Chuyện lễ đính hôn, đúng là cháu không đúng. Là cháu mang tới phiền toái và khó chịu cho mọi người, cháu trịnh trọng xin lỗi!”
Thấy cô như vậy, đáy mắt Quyền Chính Nham lộ ra nụ cười thản nhiên, phát ra từ trong nội tâm. Ông đứng dậy, đi qua bàn đọc sách, đứng ở trước mặt Sở Kiều, nói: “Về sau chúng ta đều là người một nhà, cha sẽ không yêu cầu con nhiều hơn cái gì. Nhưng con phải nhớ kỹ, giữa chúng ta phải bao dung nhường nhịn, thì cái nhà này mới có thể hoà hợp.”
Một tiếng cha này, khiến trái tim Sở Kiểu rung động. Cô mím môi gật đầu một cái, thoải mái tiếp nhận.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, Sở Kiều nhìn thấy người đang tựa vào bên tường, không nhịn được hỏi anh: “Sao anh lại lên đây?”
Quyền Yến Thác bĩu môi, kéo cô tới hỏi: “Cha tôi nói gì với cô?”
“Không nói gì.” Sở Kiều có chút đắc ý, môi đỏ mọng khẽ nhếch: “Chỉ nói về sau đều là người một nhà, cần phải bao dung những gì.”
“Còn gì nữa không?”
“Không!”
Quyền Yến Thác im lặng, nghĩ thầm rốt cuộc chuyện này ngày hôm nay là như thế nào? Thế nào mà một đám người ra tay độc ác với anh, lại đều đối đãi với Sở Kiều hời hợt như vậy!
Chẳng lẽ, chỉ đơn giản vì anh là người không được chào đớn sao?!
“Sao vậy?” Sở Kiều liếc mắt qua sắc mặt của anh, đáy mắt thoáng qua tia giảo hoạt: “Anh ghen tỵ à!”
Thối lắm!
Người đàn ông giận tái mặt, tròng mắt đen nhánh nhuộm vẻ tức giận: “Gia có thể ghen tỵ với cô sao? Cô quá vớ vẩn!”
Stop! Rõ ràng là ghen tỵ muốn chết, vẫn không chịu thừa nhận!
Sở Kiều âm thầm cười trộm, oán thầm nói: Quyền Yến Thác, anh không phải là trẻ nhỏ ngây thơ đâu!
Ánh mắt sắc bén của cô mang theo sự thấu hiểu, Quyền Yến Thác xoay mặt, lôi kéo cô đi xuống dưới lầu: “Cả nhà chúng ta hôm nay đều trở về, tôi đưa cô đi giới thiệu một chút.”
Cả nhà.
Địa vị trong nhà của Sở Kiều là nhỏ nhất, cô đi theo anh xuống lầu, trong lòng có mấy phần tò mò.
Trên sô pha phòng khách, Quyền Sơ Nhược đang ngồi vây quanh bà cụ, trước đó Sở Kiều đã gặp một lần. Cô cười gật đầu một cái, lễ phép gọi một câu: “Chị Quyền.”
Quyền Sơ Nhược xưa nay đều lạnh nhạt, luôn là bộ dáng lạnh lùng lạnh nhạt. Cô ấy gật đầu lại một cái, vẫn là câu nói kia: “Chào.”
Sở Kiều
không hề để ý, liếc thấy người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm bên cạnh cô ấy, lại nghĩ tới ngày ở cục dân chính đó, Quyền Yến Thác gọi một cuộc điện thoại kia, trong lòng sáng tỏ.
“Đây là anh rể.” Quyền Yến Thác cúi đầu, ở bên tai cô chỉ bảo.
Sở Kiều không làm mất mặt anh, quy củ gọi một tiếng.
Lục Cảnh Hanh ngẩng đầu nhìn em rể một cái, đáy mắt trong trẻo lạnh lùng khó có khi dâng lên được mấy phần nụ cười. Anh móc trong túi ra một tờ chi phiếu, đưa tới: “Tân hôn hạnh phúc.”
Quyền Yến Thác không đưa tay ra nhận, Sở Kiều sợ làm người ta mất hứng, nên đành phải thò tay tiếp nhận, lên tiếng cảm ơn.
Mặc dù cô cũng không thường ra vào cái vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu, nhưng đại khái cô cũng biết chút ít về nhà họ Lục. Đó là một gia tộc lớn, con trai nhỏ nhất nhà họ Lục là Lục Cảnh Hanh, thừa kế sự nghiệp của cha, thừa kế ngân hàng của gia tộc.
Lục Cảnh Hanh tuổi còn rất trẻ, đã đưa ngân hàng của gia tộc trở thành ngân hàng đứng đầu.
Trên sô pha bên này, Phạm Bồi Nghi còn đang tức giận, có thể thấy được con trai con gái, thậm chí ngay cả con rể cũng như vậy, bà cũng đành chịu.
Lan Di đã sớm chuẩn bị tốt, lúc này bưng mấy ly trà tới đây, đi tới bên cạnh Sở Kiều nói: “Mợ trẻ, mau mời bà chủ ly trà của con dâu đi.”
Mặc dù không tình nguyện lấy chứng nhận, nhưng đến hôm nay, cô cũng bất đắc dĩ, không thể không làm theo.
Bưng ly trà đi tới, Sở Kiều đứng ở trước mặt Phạm Bồi Nghi, cầm ly trà trong tay, cung kính đưa tới.
Lan Di thấy cô không nói lời nào, vội vàng dạy bảo ở bên tai cô: “Gọi người đi.”
Gọi là gì?
Lông mày Sở Kiều nhíu chặt, hai chữ mẹ kia, kể từ sau khi cô hai tuổi, đã không còn gọi qua.
Do dự nửa ngày, cô nâng môi lên, cười nói: “Mẹ chồng, mời dùng trà.”
Phạm Bồi Nghi nhận lấy ly trà, sắc mặt càng thêm buồn bực. Đã sinh một bụng tức, vậy mà cuối cùng ngay cả câu mẹ cũng không được nghe.
Nghe thấy cô gọi câu mẹ chồng kia, Quyền Yến Thác thiếu chút nữa phì cười.
“Thật náo nhiệt.” Quyền Chính Nghi mới vừa vào cửa, bước nhanh vào bên trong: “Tất cả mọi người đã trở lại.”
“Cô cô.” Quyền Yến Thác trước gọi người mới tới, lại đem Sở Kiều tới, dùng ánh mắt ý bảo cô.
Quét mắt cô gái trước mặt, ánh mắt Quyền Chính Nghi khẽ đảo một cái. Lớn lên không tệ, vóc dáng cũng đẹp, chỉ là cặp mắt kia quá câu người! Bà không thích, Thiên Chân nhà bà vẫn là tốt nhất!
Sở Kiều đối với ánh mắt của người khác, rất nhạy cảm. Cô nhìn thấy được sự ghét bỏ trong ánh mắt của Quyền Chính Nghi, nhưng cô cũng không để ý, chỉ dịu dàng nói: “Cô cô.”
Quyền Chính Nghi giương mắt nhìn cô một lúc, không hề đáp lời. Bà xuất thân danh môn lại có gia thế hiển hách, thường sẽ không để người bình thường vào trong mắt. Lúc trước Sở Kiều đào hôn, gây ra sóng gió lớn như vậy, khiến nhà họ Quyền mất hết mặt mũi, khẩu khí này, bà tuyệt đối không nuốt trôi!
“Cô chính là Sở Kiều?” Bà đặt túi xuống, lạnh giọng hỏi.
Sở Kiều ngẩng đầu lên, khoé miệng hàm chứa nụ cười thản nhiên.
Lúc cô cười, cặp mắt kia càng quyến rũ người hơn, Quyền Chính Nghi giận tái mặt, giọng điệu không tốt: “Cô rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, mà mê hoặc được A Thác của chúng tôi, hả?”
Theo bản năng sở Kiều quay đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cô chỉ cảm thấy buồn nôn.
Mê hoặc anh? Thật nực cười!
Đối với cái loại công kích độc ác này, kinh nghiệm của Sở Kiều đã có quá nhiều, nên cô hoàn toàn đủ sức chống đỡ.
Nét mặt Sở Kiều hời hợt, khiến Quyền Chính Nghi càng tức giận hơn, “Nhà họ Sở thật quá đáng, đầu tiên là để cho chúng tôi mất thể diện, hiện giờ lại cho con gái đến quyến rũ A Thác của chúng tôi, thật….”
“Chính Nghi!”
Bà cụ giận tái mặt, ngắt lời bà đúng lúc.
Lan Di vội vàng đi tới, lôi Quyền Chính Nghi ngồi xuống bên cạnh bà cụ, rồi len lén lại gần bên tai bà, đem chuyện vừa mới xảy ra nói đơn giản lại một chút.
Nghe vậy, Quyền Chính Nghi có chút không dám tin, xưa nay mẹ bà là người nghiêm nghị, đối với một người ngài như thế nào, lại nhân hậu như vậy?
Chẳng qua có mẹ chấn giữ, nên bà cũng không dám càn rỡ, chỉ đành thu lại tính tình ngang bướng vừa bộc phát ra.
Vẻ mặt Sở Kiều như thường, không nhìn ra vui buồn. Quyền Yến Thác cũng hiểu tâm tình cô cô của mình, nên cũng không muốn tra cứu, chuyển đề tài nói: “Tiểu tử thối kia đâu rồi ạ?”
Kể từ lúc cô cô vào cửa, Quyền Yến Thác đã không nhìn thấy Trì Việt, nên không khỏi hỏi thăm.
Quyền Chính Nghi quay đầu lại nhìn, hồ nghi nói: “Đứa nhỏ này, ở bên ngoài mè nheo cái gì đây, còn không đi vào!”
Quyền Yến Thác cười cười, vỗ vỗ vai cô cô, để bà bồi bà nội. Còn anh đứng lên, lôi kéo Sở Kiều, đi tới cửa.
Bên ngoài cửa, đôi tay của Trì Việt nắm chặt trong túi quần, dựa lưng vào tường, nhìn từ một bên mặt thấy rất căng thẳng.
“Trì Việt!”
Quyền Yến Thác gọi anh ta, giơ một chân lên, giả vờ đá một đá qua.
Trong giây lát khi nghe thấy cái tên này, Sở Kiều ngẩn người, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt Trì Việt nhìn qua.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt Trì Việt tối sầm lại, Sở Kiều bất ngờ không kịp phòng bị.
Gương mặt đứng trước mặt cô này, vẫn tuấn mỹ khác thường như cũ. Hơn nữa cặp mắt đào hoa hẹp dài kia, Sở Kiều thấy rất rõ ràng, nơi sâu nhất trong đôi mắt là nụ cười phóng túng, như rất quen thuộc.
Sở Kiều rõ ràng nhớ rõ, ngày đó trước khi chia tay bên bờ biển, mỗi câu anh ta đã nói qua.
Thì ra, Trì Việt là em họ của anh ấy.
Cái thế giới này, thật sự cẩu huyết như vậy sao?
Trông thấy nét mặt quái dị của bọn họ, đôi mắt như hắc diệu thạch của Quyền Yến Thác khẽ nheo lại, anh nghiêng người dựa vào khung cửa, môi mỏng khẽ cong lên, nói: “Hai người biết nhau?”
Lời tác giả:
Báo trước chương sau: Cuộc sống vợ chồng