Thục Nữ Dụ Phu

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gà - LQĐ

Xe ngựa không trực tiếp rời khỏi Kinh thành, mà đi đến trước cửa Chử phủ. Chu Lãng đỡ thê tử xuống xe ngựa, dẫn theo nàng đến nói lời từ biệt với cữu mẫu. Hôm đó tan rã trong không vui, cữu mẫu vẫn còn lo lắng.

Chử phu nhân thấy đôi phu thê sóng vai đến, cũng biết đã hòa hảo rồi. Tuổi còn trẻ, đầu giường cãi cuối giường hòa, giữa phu thê làm gì có kẻ địch qua đêm chứ.

Thỉnh an cữu mẫu, nói rõ ý đến, mọi người ngồi xuống. Chử phu nhân cười nói: "Quả thật nên đưa Tịnh Thục về Liễu An châu, thành thân gần được nửa năm, sao có thể không nhớ thương trong nhà chứ? A Lãng, ngươi đến nhà nhạc phụ thì không thể tùy tính, nên làm việc trầm ổn hào phóng, là một cô gia biết đối nhân xử thế, chứ không phải là tiểu hài tử."

Chu Lãng ngượng ngùng gãi đầu: "Mợ, lần trước, cháu... Thật ra thì tình cảm giữa cháu và Tịnh Thục rất tốt, có phải không, nương tử?"

Dứt lời, nghiêng đầu nhìn nương tử, còn mập mờ nháy mắt.

Ngay trước mặt trưởng bối, tễ mi lộng mục [1], chuyện này Tịnh Thục không làm được. Tiểu nương tử buông mắt nhẹ giọng nói: "Cữu mẫu yên tâm đi ạ, trưởng bối trong nhà nhất định sẽ thích phu quân."

[1] tễ mi lộng mục: nháy mắt ra hiệu.

Tán gẫu vài câu, Chử phu nhân an bài nha hoàn đến khố phủ lấy vài món đồ, mang đi làm lễ ra mắt thân gia. Tịnh Thục vội vàng từ chối, vốn chỉ đến cáo biệt, sao có thể như đến để lấy đồ chứ?

"Cữu mẫu ban tặng, không nên chối từ. Chẳng qua đường xá xa xôi, trên đường có nhiều bất tiện, xin
cữu mẫu tạm giữ lại trong phủ, sau này ban thưởng cũng không muộn."

Chử phu nhân dắt tay Tịnh Thục, tiễn bọn họ ra ngoài. "Đứa ngốc, chẳng qua chỉ là mấy thứ vật phẩm bình thường, một chút tâm ý cho lão nhân thân gia mà thôi. Nếu cháu không muốn, chính là không nhìn trúng rồi."

"Cữu mẫu tặng đương nhiên là tốt, chẳng qua..." Tịnh Thục vẫn còn đang khiêm nhượng, Chu Lãng bước lên vỗ vai nàng: "Nàng đừng khách khí với mợ, sau này chúng ta hiếu kính mợ nhiều hơn một chút cũng được mà."

Tịnh Thục quay đầu liếc y, rồi cười: "Dạ."

Chử Quân Dao ở một bên nhìn, trên người rét run, toàn thân nổi đầy da gà. Sao có thể buồn nôn như vậy? "Biểu ca, nghe nói thêu phẩm Liễu An châu tốt nhất, huynh giúp muội mua một bộ Nghê Thường vũ y về nha, muội muốn học 《Nghê Thường nhập trận khúc》."

Chu Lãng bĩu môi, ý bảo nàng tìm mà nói với Tịnh Thục. Lại bị biểu muội không khách khí trừng mắt: "Huynh là biểu ca muội, tại sao muội phải tìm nàng ấy."

Chu Lãng không vui, trầm mặt: "Nàng ấy gì mà nàng ấy? Đó là biểu tẩu của muội, từ khi vào cửa chưa nghe muội gọi một câu tẩu tử. Mau gọi đi, nếu không sẽ không mua cho muội."

Chử Quân Dao nổi giận: "Huynh vì nàng ta mà khiển trách muội? Huynh thật sự là trọng sắc khinh bạn, muội đã đi theo huynh làm tùy tùng nhiều 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện