Thục Nữ Dụ Phu

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gà - LQĐ

Tối hôm đó trong núi phía sau thôn không có một khách điếm nào, sau khi bọn thị vệ dò xét phụ cận một vòng, phát hiện chỉ có một tòa Tự miếu có thể dung thân.

"Khổ cho nương tử rồi." Chu Lãng kéo tay nàng đứng trước sơn môn, nhìn Chử Bình gõ cửa.

Tịnh Thục cưỡi khẽ: "Không sao, gấp rút lên đường mà, có lẽ chưa đến hai ngày thì có thể đến nhà rồi."

Sơn môn vừa mở ra, có một tiểu tăng đi ra, hai tay chắp trước ngực hỏi thí chủ có chuyện gì. Chử Bình nói rõ ý đến, cả nhà đi ngang qua đây, vì xung quanh không có khách điếm, muốn tìm nơi ngủ trọ một đêm.

Tiểu tăng đi vào xin chỉ thị của trụ trì, rồi dẫn theo mọi người đi vào, sắp xếp phòng cho bọn họ.

Buổi tối ăn một bữa chay đơn giản, Tịnh Thục muốn lên đại điện thắp nén hương, quyên tiền nhan đèn. Hai phu thê không hề gióng trống khua chiên tìm tăng nhân, chỉ tản bộ sau khi ăn xong, rồi lặng lẽ đi đến đây.

"Chỉ lạy Bồ Tát thôi, Tự miếu qua đường thế này không nên hứa nguyện gì, bằng không sau này phải đến làm lễ tạ thần, nếu không thể tạ thần đúng thời hạn, ngược lại trong lòng sẽ áy náy, e sợ Bồ Tát trách tội." Tịnh Thục nhẹ giọng nói.

Chu Lãng chắp tay sau lưng, theo bước chân nàng đi về phía trước. Y không tin quỷ thần, nhưng tiểu nương tử muốn bái Phật, y cũng không phản đối, chỉ lẳng lặng đi theo nàng ở phía sau.

Tịnh Thục thành kính thắp hương, từ trong đại điện ra ngoài cùng Chu Lãng. Chỉ thấy hai bên trái phải trong sương phòng còn thờ phụng những thần Phật, La Hán khác. "Tòa miếu thờ này không lớn, nhưng thờ phụng không ít thần linh."

Chu Lãng không có nghiên cứu đối với những việc này, chỉ đi sau lưng tiểu nương tử, nghe nàng nói mỗi một tượng tôn Phật là ai, có lai lịch thế nào. "Đã gặp được Dược Thượng Bồ Tát này ở nơi khác,
nhưng không mập như vậy."

Chu Lãng thuận miệng nói: "Bồ Tát nàng thấy ở đó là lúc mất mùa, đây là lúc giàu có màu mỡ."

Tiểu nương tử nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Không được trêu đùa Bồ Tát như vậy."

"Vâng, đệ tử có tội, xin Bồ Tát tha thứ." Y vái chào sát đất, ánh mắt cũng thuận tiện nhìn thấy được liên hoa tọa (tòa sen). "Không đúng, tượng Phật này có vấn đề."

Chu Lãng ngồi xổm người xuống, đưa tay chạm vào đáy liên hoa tọa, sau khi kiểm tra cẩn thận, thấp giọng nói: "Tượng Phật này mặt ngoài trông thấy là đồng, thật ra chỉ là mặt ngoài được bọc một lớp đồng nước, bên trong là vàng ròng. Nhìn vào chỗ này, có lẽ lúc vận chuyển bị sứt mẻ, nhưng chỉ có một vòng này là có màu xanh đồng, chỗ ở giữa không có rỉ sắt, thể hiện rõ đây không phải là đồng. Nhìn kỹ chất liệu này, hẳn là hoàng kim."

Tịnh Thục thất kinh, cũng ngồi xổm người xuống xem, lắc đầu nói: "Ta không hiểu mấy loại kim loại khoáng sản gì đó, thế nhưng một miếu nhỏ không quá nhiều hương khói, sao lại có nhiều tiền để chế tạo kim Phật như vậy?"

Sắc mặt Chu Lãng ngưng trọng gật đầu: "Không sai, chuyện này có khuất tất. Nương tử không hiểu khoáng sản không sao, hiểu Phật hiệu là được. Bây giờ chúng ta đi tìm trụ trì, lấy danh nghĩa đàm luận Phật hiệu, nàng chỉ cần tán gẫu với ông ấy, ta nhân cơ hội hỏi xem những tượng Phật này đến từ đâu."

Tịnh Thục nhẹ giọng đáp lời, hai người tới thiện phòng của trụ trì. Có thí chủ thỉnh giáo Phật hiệu, trụ trì đương nhiên hết lòng giải đáp. Lão hòa thượng này trông rất hiền lành 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện